Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 892 - Chương 902: Lão Đại, Anh Nợ Tình Sao?

Chương 902: Lão đại, anh nợ tình sao?
 

- Sếp, nhiệm vụ ngài giao tôi cơ bản xem như đã hoàn thành, nghe nói cậu ta cũng đã nộp tiền bảo lãnh có thể ra ngoài, bảo tôi để lại phương thức liên lạc, nhưng cậu ta không cho tôi phương thức liên lạc...

Sau khi thoải mái tắm rửa xong, đổi lại một bộ quần áo thoải mái, Tần Dương nằm trên giường báo cáo tình huống cho Long Vương.

- Được, tôi biết rồi, chuyện này tạm thời dừng ở đây, cậu không cần quản nữa.

Tần Dương có chút nghi ngờ hỏi:

- Vậy không phải còn có nhiệm vụ tiếp sau đó sao, để tôi thông qua cậu ta tiếp cận ai đó chẳng hạn?

- Có lẽ, hiện giờ còn chưa xác định, cậu kết bạn với người này chỉ là một công tác chuẩn bị mà thôi, cũng có lẽ căn bản không dùng được.

Tần Dương bĩu môi:

- Tốt xấu gì hiện giờ bọn tôi cũng là bạn, lợi dụng bạn bè như vậy có phải không tốt lắm không?

- Cậu là một đặc công của Long Tổ.

Tần Dương bất lực đầu hàng:

- Được, được, được, tôi không hỏi, tôi để lại phương thức liên lạc, số này tôi đâu thể sử dụng ở Trung Hải đâu nhỉ?

- Phương thức liên lạc này sẽ tạm dừng hoạt động, cho dù người kia cố tình tìm cậu cũng sẽ không tìm được cậu, nếu có một ngày cậu thật sự cần gặp người kia, cậu sẽ dùng phương thức ngẫu nhiên gặp lại tên đó, chứ không phải tận lực tiếp cận như bây giờ.

Mặc dù Tần Dương thật ra có chút chán ghét loại nhiệm vụ như vậy, nhưng cũng biết nếu quốc gia thực sự muốn đối phó kẻ sau lưng Lưu Dương, vậy thì khẳng định sẽ có lý do để đối phó.

- Đúng rồi, được Vương Động chỉ điểm mấy tháng, thực lực đã tăng tiến tới đâu rồi, tu hành đồng thuật tới cảnh giới thứ mấy?

Tần Dương ngoan ngoãn trả lời:

- Tiểu Thành cảnh đỉnh phong, đồng thuật tầng thứ ba.

- Rất tốt, xem ra mấy tháng nay cậu đã chịu khổ không ít rồi, tăng thực lực lớn như vậy, cố gắng tu hành đi, tranh thủ sớm ngày tiến vào cảnh giới Đại Thành, nếu không khi phải đối mặt với đối thủ mạnh, cậu sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.

Tần Dương bĩu môi, bất mãn nói:

- Ngài chuẩn bị nghiền ép chết tôi à?

- Có nhiều năng lực hơn thì chuyện cần làm sẽ lớn hơn, cậu trở thành cao thủ Đại Thành rồi thì chẳng lẽ tôi còn để cậu làm công việc của đặc công bình thường hay sao, như vậy chẳng phải là đại tài tiểu dụng à?

Tần Dương khẽ nói:

- Cẩn thận ép tôi từ chức đấy!

Long Vương không hề sợ hãi, cười nói:

- Cậu sẽ không đâu, đúng rồi, gần đây Độc Thủ đã bắt đầu hoạt động, dường như bọn họ có qua lại với một tổ chức thần bó tên là Lôi Thần, mặc dù bọn họ chưa chắc sẽ nhắm vào cậu, nhưng bản thân cậu ngày thường vẫn nên cẩn thận một chút.

Tần Dương giật mình, lập tức ngồi dậy trên giường:

- Độc Thủ lại xuất hiện? Bọn họ ở đâu?

- Trước kia từng xuất hiện ở Malaysia làm một số chuyện, nhưng đã nhanh chóng mai danh ẩn tích, chẳng qua trong quá trình chúng tôi điều tra phát hiện bọn họ có hợp tác với Lôi Thần.

Tần Dương tò mò hỏi:

- Lôi Thần kia có địa vị như thế nào?

- Tư liệu có hạn, chỉ biết là một tổ chức khủng bố, thành viên thần bí, thực lực cường đại.

Hai mắt Tần Dương híp lại:

- Được, tôi sẽ cẩn thận.

- Cứ như vậy đi, có việc tôi sẽ liên lạc với cậu.

Tần Dương cúp điện thoại, nghĩ tới Độc Thủ một lần nữa xuất hiện, còn có Lôi Thần thần bí kia, trong lòng lập tức có cảm giác cấp bách.

Xem ra bản thân phải mau chóng trở thành cao thủ Đại Thành, nếu không khi cao thủ Đại Thành ra tay với mình, bản thân thật sự sẽ bị thua thiệt, một khi mình đã tấn cấp Đại Thành, cộng thêm thể chất kỳ lạ, lực chiến đấu của mình sẽ tăng vọt, đến lúc đó có thể ứng phó với nguy hiểm lớn hơn nữa.

Tần Dương lặng lẽ trở lại Trung Hải, lặng lẽ về tới trường học.

Hết cách rồi, Liễu Phú Ngữ vẫn còn ở Trung Hải đấy.

Liễu Phú Ngữ sử dụng chứng minh thư của mình ở trọ hoặc sinh hoạt, Tần Dương muốn tra ra hành tung của cô ta đương nhiên là điều vô cùng đơn giản.

Tần Dương vốn cho rằng Liễu Phú Ngữ ở Trung Hải hai tháng không thấy mình sẽ tự động trở về Thủy Nguyệt tông, nhưng điều tra lại thấy cô ta thuê một căn phòng nhỏ bên cạnh đại học Trung Hải, còn bình thản ổn định ở lại nữa.

Thật là bám dai như đỉa mà!

Tần Dương vẫn còn là sinh viên ở đại học Trung Hải, cũng là ông chủ lớn của tập đoàn Thi Nhã, mặc dù hắn trốn đi, nhưng chắc chắn phải trở về, Liễu Phú Ngữ chắc chắn đã nắm chắc điểm này cho nên mới không hề do dự mà ở lại Trung Hải, hoàn toàn mang tâm thái ôm cây đợi thỏ.

Khi Tần Dương chạy về Trung Hải, đúng lúc tới đợt thi cuối kỳ, Tần Dương cũng không trở về căn nhà lớn của mình ở vịnh Thiển Thủy, mà trực tiếp cầm hành lý tới trường đại học, vào khu ký túc xá.

Tần Dương gõ mở cửa phòng thì ba người Hà Thiên Phong đang khoe khoang trong phòng, thấy Tần Dương cả đám lập tức mừng rỡ.

- Fuck, lão đại, anh rốt cuộc đã chịu xuất hiện rồi!

- Anh đây thần long thấy đầu không thấy đuôi à, cả một học kỳ từ khi khai giảng chỉ gặp anh ở trong trường được mấy ngày, mất tích cả học kỳ, quan trọng là còn không thể liên lạc được, lão đại, anh đã đi đâu vậy?

Tần Dương cười hắc hắc:

- Tôi ở trong tù, mấy người đương nhiên không liên lạc được rồi.

Hà Thiên Phong bĩu môi:

- Nói dóc, anh cũng không phạm pháp, sao phải ở trong tù, hơn nữa nếu thật sự phạm tội phải vào tù thì còn có thể cho anh về tham gia kỳ thi cuối kỳ sao, nhà tù do nhà anh mở chắc?

Tần Dương nhún vai, cũng không phản biện nhiều.

Ông đây nói thật, cũng không lừa mấy người, chỉ là các người không tin, khó trách tôi đây được!

Lâm Trúc quay đầu, nâng mắt kính cười nói:

- Lão đại, anh trở về gấp như vậy vì kỳ thi cuối kỳ sao?

Tần Dương cười gật đầu:

- Đúng vậy, mặc dù ngày thường tôi xin nghỉ, các giáo viên không so đo với tôi, nhưng cuộc thi cuối kỳ này vẫn phải tham gia, đâu thể học đại học xong mà đến cả chứng chỉ học vị cũng không lấy được chứ.

Hà Thiên Phong lo lắng hỏi:

- Gần đến giờ thi mới về, anh còn có thời gian học tập sao?

Tần Dương mỉm cười nói:

- Mặc dù tôi không đi học, nhưng tôi có tự học mà, dù thi không được điểm cao nhưng chắc hẳn vẫn đủ đạt tiêu chuẩn.

Hà Thiên Phong dựng thẳng ngón cái:

- Dù sao chúng tôi vẫn chịu phục lão đại anh!

Tôn Hiểu Đông bỗng nhiên hỏi:

- Lão đại, nghe nói Văn Vũ Nghiên tới công ty anh làm, đảm nhiệm chức trưởng phòng kế hoạch hả?

Tần Dương gật đầu:

- Ừ, đúng vậy, tôi rời đi lâu như vậy cũng chưa từng liên lạc qua đó, không biết cô ấy làm thế nào rồi... Mấy người đừng hỏi tôi, mấy tháng nay ở Trung Hải đã xảy ra chuyện gì tôi đều không biết rõ đâu, tôi cũng mơ hồ lắm.

Hà Thiên Phong chợt nhớ tới một chuyện, ánh mắt quái lạ nhìn Tần Dương:

- Lão đại, mấy tháng nay không thấy bóng dáng anh, không phải đang trốn ai đấy chứ?

Tần Dương nghiêng đầu:

- Tại sao lại hỏi như vậy?

Sắc mặt Hà Thiên Phong quái lạ nhìn chằm chằm Tần Dương:

- Lần trước sau khi anh đi có một cô nàng tóc dài xinh đẹp tới trường tìm anh, sau đó luôn quay lại nhiều lần, là một cô gái trông qua rất lãnh ngạo... Lão đại, không phải anh nợ tình đấy chứ?

Lão ngạo?

Tóc dài?

Tần Dương thở dài, Liễu Phú Ngữ đã đuổi tới tận trường học rồi, hi vọng mấy ngày này cô nàng không tới trường học...
Bình Luận (0)
Comment