Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 894 - Chương 904: Tôi Không Thể Giết Cậu, Nhưng Tôi Có Thể Đánh Cậu

Chương 904: Tôi không thể giết cậu, nhưng tôi có thể đánh cậu
 

- Cậu không chào từ biệt mà đi, mấy tháng nay cậu trốn đi đâu?

Còn cách giờ cơm trưa một lát, cho nên Tần Dương dẫn Liễu Phú đi tới khán đài bậc thang đá bên cạnh sân bóng, mặc dù trên sân có người đang đá cầu, chơi đùa, nhưng trên thang đá lại không có mấy người, rất thuận tiện cho hai người nói chuyện.

Liễu Phú Ngữ không nói nhảm, sau khi ngồi xuống liền dứt khoát đặt câu hỏi, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tần Dương giống như hai thanh chủy thủ.

Tần Dương thẳng thắn thành khẩn trả lời:

- Đi tới một nơi bí mật yên tĩnh, trong khoảng thời gian này cũng không liên lạc với bên ngoài, chỉ yên tĩnh tu hành, dù soa thực lực của tôi cũng kém cô quá lớn, cô là cao thủ Đại Thành, tôi chỉ là một Tiểu Thành, bất kể cô dùng phương thức gì tôi đều không phải đối thủ của cô, đánh không lại thì tôi có trốn thôi.

Liễu Phú Ngữ không ngờ Tần Dương lại trả lời thẳng thắn thành khẩn như vậy, ngôn từ 'kinh sợ' như thế, lập tức không thể nói ra được những lời nhẫn nhịn trong lòng đã lâu.

- Cậu thanh niên trai tráng có cần phải kinh sợ như vậy hay không?

Tần Dương không hề yếu thế hỏi:

- Người tu hành nam nữ ngang hàng, phụ nữ cũng sẽ không kém đàn ông bao nhiêu, nhưng tuổi của tôi nhỏ hơn nhiều so với cô, nếu chúng ta lớn bằng nhau, hoặc để tôi tu hành thêm một thời gian ngắn nữa, thì sao tôi phải sợ cô?

Thần sắc trên gương mặt Liễu Phú Ngữ có hai phần tức giận, cô ta dù sao cũng là một người phụ nữ, hai mươi bảy tuổi, một người đàn ông nói rằng tuổi của mình lớn hơn người đó nhiều, đây mặc dù là sự thật, nhưng vẫn có cảm giác rất tổn thương đấy...

Lời Liễu Phú Ngữ nói có vẻ như thẹn quá hóa giận:

- Chẳng lẽ cũng vì tôi lớn tuổi hơn cậu, cho nên tôi phải giảng đạo lý với cậu, không ra tay với cậu sao?

Tần Dương lắc đầu:

- Cô chuẩn bị giết tôi sao?

Liễu Phú Ngữ sửng sốt một chút:

- Đương nhiên sẽ không.

Tần Dương mở hai tay ra:

- Phải không, Ẩn Môn chúng tôi và Thủy Nguyệt tông các người quả thật có ân oán, nhưng chúng ta không phải tử thù, tôi không muốn giết cô, cô cũng không muốn giết tôi, vậy cô muốn làm gì, nếu chỉ muốn đánh bại tôi, vậy tôi hiện tại có thể nhận thua với cô, nếu cô cảm thấy ảnh hưởng không đủ lớn, tôi cũng có thể thừa nhận việc này với bên ngoài...

Giọng điệu của Tần Dương tự nhiên, hồn nhiên không hề có cảm giác hổ thẹn khi bị người khác đánh bại, điều này khiến Liễu Phú Ngữ có cảm giác như đang hung hăng đấm lên bông vậy.

- Nhưng cậu là truyền nhân của Ẩn Môn, cậu không sợ mất mặt sao?

Bộ dạng Tần Dương như đương nhiên nói:

- Chẳng qua chỉ đánh không lại mà thôi, đây là sự thật, Tiểu Thành mà đánh được Đại Thành mới là kỳ quái, đánh không lại còn không nhận thua được sao, cô cũng không định xử lý tôi, tôi ngoại trừ nhận thua còn có thể làm gì được?

Liễu Phú Ngữ nhìn dáng vẻ điềm nhiên như không có việc gì này của Liễu Phú Ngữ, hận không thể đánh một quyền lên mặt Tần Dương, răng cắn chặt, ánh mắt bốc hỏa, đến cả tay cũng đã nắm chặt rồi.

Trong lòng Tần Dương thầm cười, xem ra ăn vạ quả thật có thể dùng được.

Tần Dương trước kia từng tiếp xúc qua với Liễu Phú Ngữ, cũng từng nói chuyện với nhau, đại khái cũng thăm dò ra được tính cách rõ ràng của cô nàng rồi. Trong lòng những đệ tử danh môn luôn có kiêu ngạo của bản thân, cũng có nguyên tắc của riêng mình, bởi vì bọn họ muốn quang minh chính đại đánh bại mình, nhục nhã mình, nhưng bản thân mình không chịu nhận, bắt song phương tỷ thí không công bằng thế này đối với cô ta là hữu hiệu nhất.

Đương nhiên điều này cũng không phải không có cách xử lý.

Mặc dù Tần Dương nói với tuổi tác, thực lực đều là sự thật, nhưng nhận bản thân kinh sợ trước mặt một người phụ nữ, đương nhiên vẫn có chút tổn hại mặt mũi.

Tần Dương cũng bất lực.

Dù hiện giờ Tần Dương đã biết công pháp phá cảnh, chỉ cần hắn phá cảnh thì có thể quang minh chính đại đấu với Liễu Phú Ngữ một trận, thậm chí còn có tự tin đánh bại được đối phương, nhưng công pháp này vẫn có chỗ không hoàn mỹ, có chỗ thiếu hụt và tai hại, không phải vạn bất đắc dĩ Tần Dương chắc chắn sẽ không sử dụng, vì Vương Động từng nói môn công pháp này mang lại tổn hại lớn, thương tổn tới kinh mạch, sau này sẽ dẫn tới phiền toái cực lớn.

Nét mặt vốn đang nổi giận đùng đùng của Liễu Phú Ngữ bỗng nhiên bình tĩnh lại, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt cũng dần ngạc nhiên nhìn Tần Dương, trên gương mặt thậm chí còn xuất hiện nụ cười quỷ dị.

Tần Dương thấy thần sắc Liễu Phú Ngữ biến hòa, trong lòng lập tức bồn chồn.

Biểu lộ gì đây?

Hình như có chỗ không ổn...

Liễu Phú Ngữ bỗng nhiên tới gần Tần Dương một chút, khẽ nói:

- Có phải cậu cảm thấy cậu nói với tôi như vậy thì tôi liền hết cách với cậu không?

Lúc này Liễu Phú Ngữ ở rất gần Tần Dương, gần tới mức Tần Dương có thể ngửi thấy được mùi hương truyền tới từ trên người Liễu Phú Ngữ, gương mặt xinh đẹp thể hiện nụ cười khiến trong lòng Tần Dương vang lên tiếng chuông cảnh báo mãnh liệt.

Chuyện khác thường tất có trá!

Liễu Phú Ngữ này muốn náo loạn cái khỉ gì đây?

Tần Dương hơi rụt người về phía sau, đề phòng nhìn Liễu Phú Ngữ, nói:

- Tôi không nghĩ như vậy, tôi chỉ nói sự thật... Cô muốn như thế nào?

Ánh mắt Liễu Phú Ngữ ôn nhu nhìn Tần Dương:

- Mặc dù tôi quả thật không muốn giết cậu, cũng không thể giết cậu, nhưng có ai quy định tôi không thể đánh cậu đâu!

Fuck!

Tần Dương thầm mắng một tiếng, thân người đột ngột nhảy lên, muốn phát động Huyễn Ảnh Bộ, chuẩn bị trốn thoát, nhưng Liễu Phú Ngữ giống như mị ảnh trong nháy mắt xuất hiện trên vai Tần Dương, nắm một cái giữ lấy vai hắn, một cỗ nội khí mạnh mẽ đến mức khiến Tần Dương không chống đỡ được xông tới thế như chẻ tre vào trong kinh mạch của hắn, trong nháy mắt phân tách luồng nội khí hắn vừa dùng để nhảy lên, cái tay còn lại nhanh chóng chọc mấy cái trên người Tần Dương.

Mấy chỗ kình khí trong nháy mắt xông thẳng vào kinh mạch của Tần Dương, lập tức cắt ngang dòng nội khí vận hành của Tần Dương, nội khí của Tần Dương lập tức tan rã, đương nhiên cũng không cách nào phát động được Huyễn Ảnh Bộ.

- Tôi biết cậu biết Huyễn Ảnh Bộ, nếu cậu cũng là Đại Thành cảnh thì có lẽ tôi sẽ phải cố sức một chút, nhưng cậu chỉ là một Tiểu Thành cảnh, muốn chạy khỏi lòng bàn tay tôi là chuyện không thể nào...

Nội khí của Tần Dương tan ra, không cách nào ngưng tụ được, lúc này giống như người bình thường, bị Liễu Phú Ngữ áp chế, căn bản không cách nào phản kháng lại được.

Ngược lại Tần Dương cũng không sợ hãi, chỉ tăng thêm mấy phần cảm thán, cảnh giới Tiểu Thanh đỉnh phong quả nhiên vẫn có sự chênh lệch quá lớn với cảnh giới Đại Thành.

Mẹ nó, đây hoàn toàn là khi dễ người khác mà.

Tần Dương nhìn chằm chằm bàn tay trắng nõn của Liễu Phú Ngữ trên vai mình, biết bản thân giờ phút này không chạy được, quay đầu nhìn Liễu Phú Ngữ nói:

- Cô muốn làm gì?

Liễu Phú Ngữ mỉm cười thu tay về, ánh mắt lướt qua chỉ một ngón tay nhìn rừng cây cách sân bóng không xa:

- Tới đó tâm sự đi.

Tần Dương lắc đầu:

- Có thể không đi không?

Ánh mắt Liễu Phú Ngữ không có ý tốt nhìn chằm chằm Tần Dương:

- Vậy cậu muốn tự đi tới đó hay để tôi dẫn cậu qua đó, người ở đây cũng không ít đâu...

Trong lòng Tần Dương thầm kêu khổ, nếu đã bị Liễu Phú Ngữ chế trụ, cứng rắn kéo thắt lưng mình đi vào rừng cây, như vậy không biết sẽ có bao nhiêu người nhìn thấy, e rằng sẽ mất hết mặt mũi, phải trở thành trò cười cho cả trường rồi.

Tần Dương không do dự lựa chọn phương án trước.

- Tôi tự đi, không phiền tới cô!

Liễu Phú Ngữ thản nhiên nói:

- Đi, chớ tỏ vẻ, tôi thật ra càng thích cậu lựa chọn cái sau, tôi không ngại kéo theo cậu.
Bình Luận (0)
Comment