Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 895 - Chương 905: Tôi Nhất Định Sẽ Đánh Trả Lại!

Chương 905: Tôi nhất định sẽ đánh trả lại!
 

Tần Dương lề mề đi tới rừng cây, giọng nói của đám sinh viên trên sân bóng có thể nghe thấy rõ ràng, nhưng những tán cây xen kẽ cũng đã che đi thân ảnh của bọn họ.

Liễu Phú Ngữ giơ tay lên, lắc lư cổ tay vài cái, không có ý tốt nhìn chằm chằm Tần Dương.

Lúc này Tần Dương giống như chú cừu đang chờ bị giết, vốn không hề có bất cứ lực chống cự nào, rất lưu manh quơ hai tay.

- Muốn động thủ thì tới đi, dù sao tôi cũng không có cách nào phản kháng.

Liễu Phú Ngữ mỉm cười:

- Không phản kháng đánh nhau, như vậy chẳng có ý nghĩa gì cả, rất không có cảm giác thành tựu, cậu yên tâm, tôi không phải người đi bắt nạt như vậy...

Trong lòng Tần Dương cảm thấy không ổn, nhưng tình thế bên đối phương mạnh hơn, thực lực không bằng người ta, cũng không có cách nào cả.

Liễu Phú Ngữ đi tới trước mặt Tần Dương, vươn tay vỗ mấy cái trên người Tần Donwg, mấy cỗ khí kình nhảy vào trong thân thể, trong nháy mắt xua tan mấy cỗ khí kình mà cô đánh vào cơ thể hắn trước đó, nội khí trong người Tần Dương không còn bị trói buộc lập tức khôi phục lại sự tự do.

Tần Dương xoay chuyển suy nghĩ, có cơ hội rồi!

Đánh không lại, không phải là trốn được rồi sao?

- Liễu tiểu thư, bên kia còn có một đôi tình lữ, cô ra tay với tôi trước mặt bọn họ, không tốt lắm đâu?

- Hả?

Liễu Phú Ngữ quay đầu nhìn hướng Tần Dương chỉ, ngay khi cô mới quay đầu, trong khoảnh khắc đó hai mắt Tần Dương sáng lên, lập tức phát động Huyễn Ảnh Bộ bỏ chạy ra khỏi rừng.

- Ha ha, cậu cho rằng có người hay không tôi không chú ý sao, cậu cho rằng cậu có thể gạt được tôi sao?

Giọng điệu của Liễu Phú Ngữ không hề che giấu chút ý đùa cợt nào, trong nháy mắt khi Tần Dương biến mất, cô cũng biến mất ngay tại chỗ, lập tức xuất hiện trước hướng Tần Dương chạy trốn, ngăn cản Tần Dương.

Tần Dương chấn động, phương hướng biến đổi, liên tục phát động Huyễn Ảnh Bộ, bỏ chạy hướng bên sườn.

Liễu Phú Ngữ búng đầu ngón tay, nội khí hóa cương giống như một viên đạn bắn về phía Tần Dương. Tần Dương chấn động, thân thể cúi về phía trước nhào lộn một cái, tránh sang một bên né kích này, nhưng khi thân người Tần Dương đang quay cuồng thì Liễu Phú Ngữ đã xuất hiện bên cạnh hắn, đánh một quyền về phía hắn.

Tần Dương muốn tránh cũng không được, hai tay ngăn trở ở phía trước.

- Ầm!

Nắm đấm của Liễu Phú Ngữ nhìn qua mềm mại không xương đánh tới trên tay Tần Dương, thân người Tần Dương lập tức bay ra ngoài, nặng nề đụng trên thân cây.

- Cậu cho rằng biết Huyễn Ảnh Bộ là đã vô địch rồi sao, cho dù cậu đã đạt cảnh giới Đại Thành, Huyễn Ảnh Bộ tối đá cũng chỉ tạo cho tôi chút quấy nhiễu mà thôi, chứ không thể trở thành nhân tố quyết định thắng thua đâu.

Giọng nói của Liễu Phú Ngữ vang lên, thân thể của cô lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Tần Dương, một cước quét bay Tần Dương.

Khi Liễu Phú Ngữ công kích Tần Dương cũng không ra tay toàn lực, mà đã khắc chế lực lượng bản thân.

Cô cũng không muốn giết chết hoặc đả thương Tần Dương, cô ta chỉ muốn hung hăng đánh Tần Dương một trận, tiết ra toàn bộ ác khí trong lòng mà thôi!

Tần Dương bị đánh phải chạy trối chết, vô cùng chật vật, cho dù hắn dùng Huyễn Ảnh Bộ tới cực hạn thì vẫn không thể tránh được Liễu Phú Ngữ như cũ, cô ta dường như cũng biết một loại bộ pháp kỳ lạ, khiến thân ảnh cô ta như mơ hồ, như mị ảnh không có hình thể.

- Liễu Phú Ngữ, khinh người quá đáng, một ngày nào đó tôi sẽ lấy lại danh dự, trận đánh này tôi sẽ đánh trả lại!

- Ha ha, có chí khí!

- Ầm!

- Fuck, một cước này của cô là muốn tuyệt hậu hoạn của tôi hả, quá ác độc mà, mẹ nó, họ Liễu kia, cô chớ đắc ý, một ngày nào đó tôi phải đánh gục cô, đánh cái đồ ung nhọt cô phải sưng vù!

- Rầm, rầm, rầm!

Khoảng chừng mười phút sau, Liễu Phú Ngữ cảm thấy đã mỹ mãn liền dừng tay, nhìn Tần Dương quỳ rạp trên mặt đất gương mặt nổi từng mảng xanh tím, dáng vẻ thoải mái.

Tần Dương gian nan lật người lại, vươn tay sờ lên mặt, cảm thấy trên mặt có chỗ rát đau, trên người không biết đã trúng bao nhiêu nắm đấm quyền cước, e rằng có không ít chỗ bầm tím.

Người phụ nữ này ra tay thật tàn độc.

Mặc dù không đánh thương tới gân cốt, nhưng trận đánh này quả thật không nhẹ...

Tần Dương nhìn chằm chằm Liễu Phú Ngữ, trong lòng không ngừng sinh ra ý nghĩ ác độc:

- Họ Liễu kia, hôm nay hai chúng ta xem như kết thâm thù, tôi trước giờ luôn giữ lời, cô chờ bị tôi đánh sưng mặt đi!

Ánh mắt Liễu Phú Ngữ lạnh lùng, nhưng bỗng trở nên bình thản, hừ lạnh nói:

- Đợi cậu đánh thắng được tôi rồi hãy nói sau.

Tần Dương không nói thêm lời nào khiêu khích Liễu Phú Ngữ nữa, dù sao thật sự hiện giờ đánh không lại, bây giờ nói quá nhiều không phải tự làm mất mặt chính mình sao?

Liễu Phú Ngữ đánh Tần Dương được một trận, tâm trạng cả người trở nên sảng khoái hơn, cơn tức nhẫn nhịn mấy tháng qua thoáng cái đã tản đi hết.

- Thi xong có phải lại chuẩn bị mai danh ẩn tích không?

Mẹ nó, cũng đã bị đánh rồi còn sợ mình chạy sao...

Chịu sao được nhiều trận đánh như vậy, dù sao đợi ông đây tấn cấp Đại Thành, ông đây nhất định phải đánh trả lại.

Tần Dương nói như chém đinh chặt sắt:

- Không mai danh ẩn tích nữa, cho dù thật sự có việc thì tôi cũng sẽ nói với cô.

Liễu Phú Ngữ nhìn biểu lộ kiên quyết của Tần Dương, hừ lạnh một tiếng nói lời trêu chọc:

- Ô hô, đánh cậu một trận còn đánh ra được hiệu quả nữa à, sớm biết như vậy trước kia tôi đã đánh cho cậu một trận rồi, không cần mất công đợi mấy tháng như vậy.

Tần Dương bĩu môi nói:

- Cô cũng đủ nhàm chán, thời gian dài như vậy còn vẫn luôn chờ ở đây, cô không có chuyện gì làm, ngày ngày đều rảnh như vậy sao?

Giọng điệu Liễu Phú Ngữ tỏ vẻ hùng hồn nói:

- Xử lý cậu chính là chuyện của tôi, đúng rồi, thái độ của sư công của cậu thế nào, không đi sao?

Tần Dương thản nhiên nói:

- Tôi không rõ lắm sư công rốt cuộc có quan hệ gì hoặc có ân oán gì với vị trưởng lão của Thủy Nguyệt tông kia, dù sao sư công nói không đi, ông ấy nói đi rồi sợ rằng không rời khỏi được, nói vị trưởng lão kia của các cô quỷ kế đa đoan...

Hai mắt Liễu Phú Ngữ trừng lớn:

- Vậy sư công của cậu đâu?

Tần Dương lắc đầu:

- Tôi không biết, ông ấy không trở về Trung Hải cùng tôi, ông ấy nói dù thế nào đi nữa ông ấy chắc chắn không tới Thủy Nguyệt tông, nếu vị trưởng lão kia của mấy cô thật sự có lòng, không ngại bảo bà ta đi ra ngoài, ví dụ như tới Trung Hải, mọi người hẹn nhau ăn bữa cơm ngồi tâm sự thì có thể...

Liễu Phú Ngữ nhíu mày:

- Tôi sẽ báo cáo lại tình huống cho sư phụ, trễ chút tôi sẽ lại tới tìm cậu.

Tần Dương hỏi tới:

- Là tìm tôi hay đánh tôi?

Khóe miệng Liễu Phú Ngữ nhếch lên, trong ánh mắt cũng thể hiện sự vui vẻ:

- Xem biểu hiện của cậu, nhớ kỹ những lời cậu nói, không được trốn tránh tôi, nếu không lần sau tôi đánh gãy chân cậu, cho cậu ngốc trong bệnh viện, không đi được đâu cả.

Tần Dương không kiềm chế được phản kích lại:

- Cô còn hung thần ác sát như vậy ai dám lấy cô chứ, chỉ không để ý đã muốn đánh gãy chân người ta, khó trách cô đến hai mươi bảy tuổi vẫn còn độc thân...

Tần Dương còn chưa nói hết lời, thân người Liễu Phú Ngữ đã lóe lên xuất hiện bên cạnh Tần Dương, một cước đá bay Tần Dương ra ngoài.

Liễu Phú Ngữ cắn môi, hung ác nhìn Tần Dương:

- Còn nói năng lỗ mãng nữa tôi đánh gãy chân cậu ngay bây giờ!

Thân người Tần Dương nặng nề đập lên tàng cây, sau đó bắn trở lại rơi xuống mặt đất, khó khăn lật người trên mặt đất, không nhìn Liễu Phú Ngữ nữa, ngửa mặt lên trời thở dài nói:

- Chỉ có tiểu nhân và nữ giới khó nuôi, người xưa thật sự không lừa người...
Bình Luận (0)
Comment