Chương 906: Không cẩn thận té ngã
Liễu Phú Ngữ nhìn chằm chằm Tần Dương nằm trên mặt đất không nhúc nhích, ánh mắt thể hiện mấy phần giận dữ, nắm chặt nắm tay, nhưng nghĩ kỹ lại cuối cùng vẫn thả lỏng nắm tay.
Đã đánh cho tên này đủ thảm rồi, hắn muốn luyên thuyên mấy câu thì để hắn tùy ý đi.
- Nhớ kỹ những lời cậu nói.
Liễu Phú Ngữ ném lại một câu, sau đó xoay người tinh thần sảng khoái rời đi. Tần Dương nhìn bóng lưng Liễu Phú Ngữ, không hiểu sao cảm thấy bóng lưng kia có chút vẻ kiêu ngạo.
Người phụ nữ này rõ ràng không lãnh khốc như vẻ ngoài, vậy mà lại luôn làm bộ dạng lạnh lùng, dọa ai chứ.
Bên ngoài một kiểu, trong lòng một kiểu.
Phụ nữ, hừ!
Tần Dương cũng không vội vàng đứng dậy, mà cứ nằm trên mặt đất như vậy, luôn đợi Liễu Phú Ngữ rời khỏi rừng cây hắn, không còn thấy bóng dáng nữa mới dứt khoát bò dậy.
Giãn gân cốt một chút, Tần Dương lại xoa lên những nơi bị bầm tím trên mặt, nhếch miệng:
- Ra tay thật sự ngoan độc, nếu là một người tu hành bình thường e rằng đã bị hành hạ rồi.
Thân thể Tần Dương từng trải qua biến dị, tố chất cơ thể vượt xa người tu hành bình thường, Liễu Phú Ngữ khi đánh hắn cũng đã khắc chế lực lượng, cũng không thi triển toàn bộ thực lực của một cao thủ Đại Thành, cho nên mặc dù trông có vẻ Tần Dương bị đánh cực kỳ thê thảm, nhưng trên thực tế trừ một số chỗ da sưng đỏ ra thì hắn không hề bị thương, ngoại trừ một chút trên gương mặt, dù sao thịt trên mặt cũng mềm nhất, trước kia khi Mạc Vũ dùng gậy quật Tần Dương cũng không đánh trên mặt đâu...
Tần Dương bị Liễu Phú Ngữ đánh một trận cũng không cảm thấy đặc biệt mất mặt, Tiểu Thành đánh không lại Đại Thành không phải chuyện rất bình thường sao?
Chẳng qua Tần Dương lại để ý lời của Liễu Phú Ngữ hơn.
Liễu Phú Ngữ từng nói với Tần Dương rằng Huyễn Ảnh Bộ cũng không gây ra phiền phức quá lớn cho cô ta, dù Tần Dương đã trở thành Đại Thành, Huyễn Ảnh Bộ cũng sẽ không trở thành nhân tố quyết định thắng thua, hơn nữa khi nãy Tần Dương cũng đã thấy được tốc độ của Liễu Phú Ngữ vô cùng nhanh, không hề thua kém Huyễn Ảnh Bộ của hắn, dù trong này cũng có nguyên nhân chênh lệch về thực lực, nhưng e rằng nguyên nhân thực sự chính là Liễu Phú Ngữ cũng học được bộ di chuyển kỳ diệu.
Thủy Nguyệt tông cũng là một tông môn ẩn thế, cũng đã được truyền thừa lâu đời, mặc dù Tần Dương không rõ Thủy Nguyệt tông có năng lực gì, nhưng tông môn có thể truyền thừa lâu đời kia cũng không có chút bản lĩnh gì, hơn nữa việc này có thể biết được từ thái độ của sư công Miêu Kiếm Cung.
Tần Dương và Miêu Kiếm Cung giao tế với nhau lâu như vậy, thật ra cũng biết một chút tính cách của hắn, nội tâm hắn vô cùng kiêu ngạo, hơn nữa thực lực còn cường đại như vậy, vậy mà cũng không muốn tới Thủy Nguyệt tông, còn nói gì mà nếu thật sự tới chỉ e cũng không ra được, bởi vậy đủ hiểu mức độ khủng bố của Thủy Nguyệt tông...
Mặc dù bị Liễu Phú Ngữ đánh một trận, nhưng trên thực tế cũng không bị thương tổn gì, cho nên đương nhiên cũng không coi là bị kích thích gì quá lớn, Tần Dương đương nhiên cũng sẽ không cảm thấy nổi giận tới mức phải dùng công pháp phá cảnh, về phần trận đánh ngày hôm nay, một ngày nào đó mình đánh lại là được, hơn nữa ngày đó cũng không còn xa đâu.
Chẳng qua khi Tần Dương trở về phòng ký túc xá, phản ứng của đám người Hà Thiên Phong có chút mãnh liệt.
- Mẹ nó, lão đại, mặt của anh làm sao vậy?
- Sao lại sưng như vậy, đây là bị ngã hay bị đánh vậy, hả, lão đại, không phải anh và vị mỹ nữ xinh đẹp kia cùng rời đi sao, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Trước sự quan tâm của bạn cùng phòng, Tần Dương cũng có chút xấu hổ, nhưng vẫn thản nhiên thừa nhận sự thật.
- Trước đó không phải phải chạy trốn mấy tháng sao, người phụ nữ kia thẹn quá hóa giận đánh tôi một trận...
Cả ba người Hà Thiên Phong đều mở to mắt, giống như nhìn thấy quái thú nhìn chằm chằm Tần Dương, ánh mắt tỏ vẻ vô cùng quái dị.
- Lão đại, khi nãy tôi không nghe lầm đấy chứ, anh nói anh... bị cô gái xinh đẹp kia đánh?
Tần Dương bất lực cười khổ nói:
- Đúng vậy, mỹ nữ thì là mỹ nữ, nhưng ra tay cũng rất bạo lực.
Hà Thiên Phong bỗng nhiên cười ha hả:
- Ha ha, lão đại, anh có phải thương hương tiếc ngọc không, dù là mỹ nữ nhưng cũng không thể để người ta khi dễ như vậy, đánh tới mặt rồi, anh cũng quá mềm lòng rồi.
Vẻ mặt Tần Dương lập tức đen sì.
Mềm lòng?
Bản thân mềm lòng cũng không để người ta đánh mặt mình sưng thế này đâu nhỉ?
Hà Thiên Phong đang cười ha ha, thấy sắc mặt của Tần Dương, tiếng cười lập tức ngừng lại, kinh ngạc hỏi:
- Lão đại, vẻ mặt này của anh, đừng nói với tôi rằng không phải anh nhường cho cô nàng, mà là thật sự đánh không lại cô nàng đấy nhé?
Tần Dương tức giận trả lời:
- Nếu tôi đánh thắng được cô ta, ban đầu tôi đã không cần phải chạy trốn mấy tháng trời bế quan tu hành rồi.
Cả ba người Hà Thiên Phong đều giật mình, dáng vẻ bàng hoàng nhìn Tần Dương.
- Fuck, mỹ nữ kia lợi hại như vậy sao?
Mặc dù trước Tần Dương có nói Liễu Phú Ngữ là Tư Đồ Hương phiên bản 2.0, bản thân đánh không lại cô ta, nhưng đám người Hà Thiên Phong cũng không quá tin tưởng, dù sao trong lòng bọn họ Tần Dương cho tới bây giờ chưa từng thất bại, một sự tồn tại bách chiến bách thắng, nhưng hiện giờ khi nhìn gương mặt bầm tím này lại nói rõ lời Tần Dương nói là thật.
Cô ta thật sự lợi hại hơn cả Tần Dương.
Quá hung tàn!
Tần Dương bất lực gật đầu:
- Nhưng như vậy cũng tốt, mặc dù bị đánh một trận, nhưng cũng biết việc này không khó như bản thân tưởng tượng, ít nhất cô ta vốn dĩ không muốn đánh chết tôi...
Vẻ mặt Hà Thiên Phong cổ quái nhìn Tần Dương:
- Anh bị đánh một trận chẳng lẽ chỉ tính như vậy?
- Tính?
Tần Dương hừ một tiếng:
- Đương nhiên sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy rồi, sớm muộn gì tôi cũng phải đánh trả lại!
Buổi chiều khi Tần Dương tới lớp học, gương mặt bầm tím củ hắn đã thu hút vô số sự hiếu kỳ của các bạn học cùng lớp.
- Hả, Tần Dương, sao mặt của cậu sưng lên vậy?
- Ờ thì bất cẩn vấp ngã...
- Cô gái xinh đẹp ban sáng là ai vậy, hình như trước kia từng tới tìm cậu, còn nói cậu trốn cô nàng, đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Một người bạn, đùa vui thôi.
Tần Dương đương nhiên hết cách giải thích với mọi người, chỉ đành nói dối, nhưng trong lòng thì cười khổ.
Ai bảo hiện giờ đúng lúc thi cuối kỳ, nếu không bản thân đã trốn trong nhà mấy ngày không ra khỏi cửa rồi, như vậy gương mặt bầm tím này cũng không bị người khác thấy được.
Tần Dương bị mọi người nhìn với ánh mắt kinh nghi bất định, còn có những lời xì xào bàn tán lén lút suy đoán quan hệ giữa hắn và Liễu Phú Ngữ, còn có người suy đoán phải chăng mình bỏ Liễu Phú Ngữ mới bị người ta tìm tới tận cửa đánh, nghe những lời này lại khiến Tần Dương cảm thấy bất lực, oán niệm trong lòng càng dâng trào.
Liễu Phú Ngữ!
Khi Thanh Thanh đi vào lớp học, ánh mắt tự nhiên đảo qua một vòng lớp học, sau đó nhìn tới gương mặt của Tần Dương, thần sắc lập tức lộ vẻ giật mình.
Hàn Thanh Thanh rất tự nhiên đi tới bên cạnh Tần Dương, nhỏ giọng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tần Dương cũng không giấu diếm Hàn Thanh Thanh, cười khổ nói:
- Ân oán sư môn, tài nghệ không bằng người ta, bị đánh một trận.
Trên gương mặt Hàn Thanh Thanh lộ vẻ lo lắng:
- Ân oán nặng lắm sao?
Tần Dương lắc đầu:
- Cũng may không tính là kẻ thù sinh tử.
Hàn Thanh Thanh thở dài một hơi, lại nhíu chặt mày, do dự một chút rồi nói:
- Đợi lát nữa cậu thi xong có thì giờ rảnh không? Mình có chút việc muốn nói với cậu...
Tần Dương hơi sững sờ, rồi sảng khoái đáp:
- Được!