Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 897 - Chương 907: Rắc Rối Của Viện Nghiên Cứu

Chương 907: Rắc rối của viện nghiên cứu
 

Cuộc thi chấm dứt, khi Tần Dương bước ra khỏi lớp học, ánh mắt lập tức quét xung quanh một vòng, không phát hiện bóng dáng Liễu Phú Ngữ.

Mặc dù hắn cảm thấy Liễu Phú Ngữ mới đánh mình một trận ban sáng, có lẽ sẽ không biến thái tới mức chiều cũng tới, nhưng không thấy được cô ta cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tần Dương đứng được hai phút, Hàn Thanh Thanh đi từ trong phòng học ra, đi tới bên người Tần Dương.

- Tìm một chỗ ngồi nói đi.

Hàn Thanh Thanh đáp một tiếng:

- Tới sân bóng đi.

- Được!

Sân bóng cũng không xa, hai người tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống trên khán đài.

- Có phải bên phía dì gặp phiền toái không?

Tần Dương mở lời hỏi trước, Hàn Thanh Thanh ở trong trường có lẽ không gặp phải rắc rối gì, cho dù có chuyện gì cũng có thể không coi là chuyện lớn, có thể khiến Hàn Thanh Thanh phải chủ động mở miệng hiển nhiên rắc rối không nhỏ, đa phần sẽ là chuyện mẹ của cô.

Trên gương mặt Hàn Thanh Thanh có chút ưu sầu:

- Đúng, mẹ của mình chạy tới chạy lui mấy lần rồi, sự việc dường như vượt khỏi dự đoán, có phần không xử lý được.

Tần Dương nghi ngờ hỏi:

- Cái gì mà xử lý không được, là chỉ di sản kế thừa sao?

Hàn Thanh Thanh lắc đầu:

- Không phải, mẹ con mình căn bản chưa từng muốn kế thừa gì cả, nhưng nghe mẹ mình nói hiện giờ đám người kia vu oan giá họa, đổ rất nhiều trách nhiệm lên người cha của mình, chiếu theo quy định mẹ mình và mình đều là người kế thừa trên mặt pháp luật, bọn họ hiện giờ muốn đổ hết những trách nhiệm tai họa này lên đầu mẹ con mình...

Tần Dương nhíu mày:

- Cha cậu không phải đã chết nhiều năm rồi sao, khi ấy không phải đã nói chỉ là một tổ nghiên cứu nhỏ thôi sao, đã qua nhiều năm như vậy rồi sao còn có thể dấy lên nhiều chuyện như vậy chứ?

Hàn Thanh Thanh lo lắng nói:

- Mình cũng không rõ, mẹ mình sợ mình lo lắng nên không chịu nói chuyện gì với mình, nhưng mình nghe được khi bà ấy gọi điện thoại nói là mấy ngày trước có một người sáng lập gặp chuyện bất trắc chết, mẹ của mình đã lại bay qua đó rồi, trong lòng mình rất lo lắng cho mẹ.

Tần Dương nói khẽ:

- Cậu hiện giờ còn có thể liên lạc với mẹ của cậu nữa không?

Hàn Thanh Thanh gật đầu:

- Có thể, nhưng mình còn đang lo lắng, dù sao mẹ mình chỉ là một người bình thường, nếu gặp phải đối thủ giảo hoạt, mình sợ bà ấy sẽ bị thương.

Tần Dương hiểu gật đầu:

- Đến cả không cần tới tài sản kế thừa cũng không được?

Hàn Thanh Thanh cười khổ nói:

- Đúng, vì ước nguyện ban đầu của cha mình lúc trước khi tham gia đầu tư một mặt là muốn làm một số nghiên cứu ông ấy muốn làm, một mặt hạng mục âm thầm đầu tư này là quà cha tặng mình, cũng có thể nói là đồ cưới, sau khi cha của mình gặp chuyện bất trắc, những đối tác kia muốn giấu diếm những chuyện này, hiện giờ vấn đề náo lớn rồi, bọn họ muốn kéo mình vào gánh tội thay bọn họ...

Trong đầu Tần Dương nhanh chóng xoay chuyển, khẽ hỏi:

- Cậu đừng lo lắng, rồi sẽ có biện pháp giải quyết, cậu có nói có người sáng lập đã chết, chuyện đó là sao, người đó chết như thế nào?

Hàn Thanh Thanh lắc đầu:

- Cụ thể mình cũng không rõ, chỉ biết đại khái lúc trước tổng cộng có năm người đồng sáng lập ra tổ nghiên cứu, trong đó có một người là bạn của cha mình, chính người đó tới nhà tìm mẹ mình, khoảng thời gian trước có người dường như muốn mua viện nghiên cứu, sau đó không biết vì sao một trong số những người sáng lập bỗng nhiên xảy ra tai nạn xe cộ, bị người ta đâm chết ngay tại chỗ...

Hai mắt Tần Dương híp lại:

- Xem ra chuyện này có nhiều nội tình đây.

Tần Dương hơi ngừng lại một chút, dứt khoát nói:

- Cậu liên lạc với dì đi, để mình nói chuyện với dì... Cậu yên tâm, bất kể vấn đề khó thế nào tóm lại sẽ có cách giải quyết, điều kiện tiên quyết là hai người cũng không muốn nhận được thứ gì, hẳn mức độ khó khăn không lớn.

Hai mắt Hàn Thanh Thanh sáng ngời chờ mong nhìn Tần Dương:

- Bây giờ luôn sao?

Tần Dương gật đầu:

- Nếu được như vậy thì càng tiện.

Hàn Thanh Thanh lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của mẹ mình là Tưởng Vân, chỉ lát sau điện thoại đã được kết nối.

Hàn Thanh Thanh nói hai câu, sau đó liền đưa điện thoại cho Tần Dương.

- Chào dì, cháu là Tần Dương.

Giọng nói của Tưởng Vân rất hào sảng, nhưng Tần Dương vẫn mơ hồ nghe ra chút mệt mỏi:

- Chào cháu, Tiểu Tần.

Tần Dương lưu loát hỏi:

- Dì này, cháu nghe Thanh Thanh nói chuyện của viện nghiên cứu, nghe nói hiện giờ gặp phải phiền toái rất lớn, dì có thể nói rõ tình hình cụ thể cho cháu nghe, cháu mới có thể giúp đỡ được.

Hàn Thanh Thanh nghe thấy Tần Dương gọi cô là Thanh Thanh, ánh mắt hơi dao động, cắn môi, sắc mặt có chút khác thường.

Tưởng Vân mệt mỏi trả lời:

- Dì đã sớm nghe Thanh Thanh nói về cháu, nói cháu rất có bản lĩnh, không chỉ có y thuật hơn người, hơn nữa còn rất có năng lực, chỉ là việc này không phải chuyện trong nước...

Tần Dương mỉm cười:

- Trong nước có biện pháp xử lý trong nước, nước ngoài có biện pháp xử lý của nước ngoài, dì à, nếu thuận tiện, dì kể lại tất cả tình hình cho cháu nghe một lần, dù cháu thật sự không giúp được gì, thì ít nhất cháu có thể giúp nghĩ kế, đúng không?

Tưởng Vân do dự một chút:

- Được, chuyện như thế này...

Tưởng Vân kể lại chuyện rất có tính trật tự, bà nói cũng không quá phức tạp, Tần Dương chỉ nghe một chút đã hiểu được.

Sự việc thật ra vốn không phức tạp, đơn giản chính là một vụ án chiếm mua bán ngầm, lúc trước cha của Hàn Thanh Thanh toan tính chuẩn bị cho con gái một phần đồ cưới mới tham gia nghiên cứu, sau đó gặp phải sự cố mà chết, khi đó là thời điểm quan trọng của khóa đề nghiên cứu, mấy người đầu tư khác sợ sự việc bị Tưởng Vân biết được sẽ rút tiền cho nên mới giấu tin tức, chuẩn bị đến khi nghiên cứu có kết quả rồi mới thông báo cho Tưởng Vân.

Hai năm sau, khóa đề nghiên cứu đã có kết quả, tạo ra một bước ngoặt khắc phục khó khăn đẹp mắt, bán ra được một cái giá trên trời, mấy người khác lập tức nổi tâm tư xấu xa trước một con số tài sản lớn như vậy, cuối cùng quyết định nuốt đoạt cổ phần của cha của Hàn Thanh Thanh.

Tổ nghiên cứu nhỏ cuối cùng trở thành viện nghiên cứu nổi danh, vì Tưởng Vân cũng không biết rõ tình hình cho nên việc này liền liền qua đi như vậy, nhưng năm nay viện nghiên cứu đã xảy ra biến cố.

Viện nghiên cứu còn lại bốn người sáng lập, trong đó có một tên nghĩ đủ mọi cách cuỗm khoản tiền này bỏ trốn, ném lại cục diện rối rắm cùng với số nợ khổng lồ, viện nghiên cứu khó nghĩ ra kế, ba người còn lại bắt đầu chèn ép, nhưng ngay sau đó có một người tham gia vào muốn thu mua viện nghiên cứu.

Nhưng đúng lúc này lại xảy ra vấn đề, năm người sáng lập đã có một người chạy mất, còn chiếm đoạt cổ phần của cha của Hàn Thanh Thanh, khiến việc thu mua này trở nên rắc rối, vốn dĩ chuyện này cũng có thể giải quyết từng chút một, nhưng mấu chốt của chuyện này chính là trong viện nghiên cứu vẫn không giải quyết được hạng mục quan trọng hàng đầu vào lúc mấu chốt lại giải quyết được, sự việc lập tức càng rắc rối hơn.

Trong đây liên quan tới nhiều mặt thế lực, Tưởng Vân không hiểu sao bị lọt vào vòng uy hiếp, sau đó mấy ngày trước một trong ba người sáng lập còn lại xảy ra tai nạn xe cộ mà chết, hơn nữa vụ tai nạn này rõ ràng có người cố ý, hiển nhiên vì để giết người diệt khẩu...

Tần Dương nghe xong lời Tưởng Vân kể lại, suy nghĩ một chút rồi dứt khoát trả lời:

- Dì à, dì đừng vội, phía bên con còn hai ngày thi cuối kỳ là kết thúc, đợi sau khi kết thúc rồi con sẽ qua đó một chuyến...
Bình Luận (0)
Comment