Chương 908: Không phải còn có cậu ở bên mình sao?
Tần Dương cúp điện thoại, quay đầu nhìn Hàn Thanh Thanh bên cạnh.
Hàn Thanh Thanh không hề che dấu dáng vẻ lo lắng, còn có chút vui vẻ, lo lắng đương nhiên là lo lắng cho người mẹ Tưởng Vân của mình, vui vẻ là vì Tần Dương nói hắn sẽ đích thân giải quyết chuyện này.
Hàn Thanh Thanh tương đối hiểu Tần Dương, cô biết hắn là đệ tử của Ẩn Môn, thực lực cường đại, bối cảnh hùng hậu, từ ngày cô quen biết hắn tới nay dường như cho tới bây giờ không có việc gì có thể làm khó được hắn, chỉ cần hắn nguyện ý giúp đỡ, vậy thì chuyện này chắc chắn có thể làm được.
- Cậu muốn tới đảo Síp sao?
Tần Dương cười ha ha nói:
- Đúng vậy, những chuyện này trong điện thoại nói tóm lại cảm thấy không được rõ ràng, hơn nữa bất kể thế nào thì mình cũng không biết phải làm thế nào, chỉ khi tới tận nơi rồi lại nghĩ mọi cách một cách cụ thể để xử lý vấn đề. Cậu yên tâm, bản thân hai người không hề làm gì cả, dù thế nào mình cũng sẽ giải quyết mọi chuyện, an toàn che chở dì trở về.
Hàn Thanh Thanh cắn môi:
- Chuyện này e rằng mình cũng phải đi.
Tần Dương sửng sốt một chút:
- Mình đi không được sao, cậu đi làm gì, nơi đó hiện giờ hiển nhiên cũng không an toàn...
Hàn Thanh Thanh cười khổ nói:
- Dù sao mình cũng là người thừa kế, nếu mình không lộ diện, vậy sẽ có rất nhiều chuyện cậu không thể xử lý được.
Tần Dương chớp mắt, hình như cũng có lý.
Hàn Thanh Thanh nhất định có quyền thừa kế, nhưng vấn đề hiện giờ đã trở nên vô cùng phức tạp, thậm chí còn có người sáng lập bị giết chết, Tần Dương không muốn Hàn Thanh Thanh bị cuốn vào, nhưng nếu bản thân đi hình như danh bất chính, ngôn bất thuận.
Hay là viết giấy ủy quyền?
Hàn Thanh Thanh dường như hiểu được suy nghĩ trong lòng Tần Dương, giọng nói nhỏ nhẹ mà rất kiên quyết:
- Chuyện này vốn dĩ là chuyện của hai mẹ con mình, nếu khi cậu đứng ra giúp đỡ mà hai mẹ con mình lại trốn sang một bên, vậy thì tính là gì, cho nên... Mình đi cùng với cậu.
Tần Dương lắp bắp kinh hãi, quay đầu nhìn về phía Hàn Thanh Thanh:
- Cậu muốn đi?
Hàn Thanh Thanh khẳng định gật đầu:
- Đương nhiên phải đi, mình cũng muốn biết cha mình lúc trước rốt cuộc để lại vật gì cho mình...
Hàn Thanh Thanh hơi ngừng lại một chút, rồi mỉm cười nói:
- Nếu có thể, mình còn hi vọng có thể lấy về tất cả những gì mình nên có, dù sao đó cũng là đồ cưới cha đã chuẩn bị cho mình mà.
Tần Dương nhìn Hàn Thanh Thanh, Hàn Thanh Thanh mỉm cười nhìn Tần Dương, thần sắc kiên định, không thể bị lay chuyển.
Tần Dương trầm giọng nói:
- Chuyện này hiện tại đã trở nên có chút rắc rối, một cổ đông cuỗm tiền chạy trốn, một cổ đông bị ám sát, có thể thấy trong chỗ tối khẳng định có người đang đợi, có người có ý định làm loạn, cậu đi với tư cách là người thừa kế, cậu có thể sẽ lâm vào tình cảnh nguy hiểm đấy...
Hai mắt Hàn Thanh Thanh sáng ngời nhìn chằm chằm thẳng Tần Dương:
- Không phải còn có cậu bên cạnh sao?
Tần Dương cười khổ:
- Đúng, mình ở bên cạnh cậu, nhưng thực lực của mình cũng có hạn, nếu quả thật gặp phải đối thủ cường đại, mình chưa chắc đã có thể đánh thắng được.
Hàn Thanh Thanh khẽ mỉm cười:
- Nếu những đối thủ này thật sự muốn mình chết, vì để giúp mình mà cậu chết, dù trong tình huống cậu không thể đánh bại được bọn họ, cậu cũng không cần lo lắng cho mình, cho dù thực sự xảy ra chuyện gì, mình và cậu cùng đối mặt... Dù phải chết.
Tần Dương nghe được những lời này của Hàn Thanh Thanh, trái tim hơi run rẩy, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ không có chuyện gì cười nói:
- Làm gì khoa trương tới vậy, mình lợi hại như vậy kia mà, đây cũng chỉ là một vụ án mua bán mà thôi, ai lại để ý tới chứ, ra tay đối phó mình thì mình cũng không phải là người mà ai cũng có thể đối phó được...
Hàn Thanh Thanh khẽ mỉm cười:
- Như vậy sao được, cậu đang giúp mình, để mình núp sau lưng thì mình không chịu được, bất kể gặp phải bao nhiêu khó khăn thì hãy để chúng ta cùng đối mặt, được không?
Tần Dương suy nghĩ vài giây, hình như Tưởng Vân ở bên kia trong khoảng thời gian dài như vậy cũng không có chuyện gì, chẳng qua chỉ vì tiền, nếu hai mẹ con Hàn Thanh Thanh đều đã không để ý tới quyền thừa kế, vậy hẳn không tới mức sẽ bị người khác đối phó nhỉ.
- Cậu có thể viết giấy ủy quyền cho mình được mà, tương đương với mình đại diện cho cậu, như vậy không phải được rồi sao?
Mặc dù trong lòng Tần Dương có nghĩ tới, nhưng ngoài mặt vẫn khuyên Hàn Thanh Thanh như cũ, dù sao Hàn Thanh Thanh không phải người tu hành, chỉ là một người bình thường mà thôi.
Hàn Thanh Thanh lắc đầu:
- Mình biết năng lực bản thân có hạn, nhưng dù thế nào thì hãy cho mình và cậu cùng đối mặt, gặp phải tình cảnh nguy hiểm, nếu khi đó cậu không có năng lực bảo vệ mình thì hãy bảo vệ tốt cho bản thân cậu... Nhớ phải giúp mình báo thù là được.
Tần Dương nghe lời Hàn Thanh Thanh nói lập tức có chút bất lực.
Cô quyết tâm muốn cùng hắn đi tới đảo Síp đây mà.
Tần Dương nhìn dáng vẻ kiên quyết này của Hàn Thanh Thanh, do dự trong nháy mắt cũng không kiên trì nữa:
- Được, vậy cùng tới đảo Síp, nhưng cậu phải nghe mình, nếu có nguy hiểm, mình bảo cậu làm gì thì cậu phải làm cái đó.
Hàn Thanh Thanh không hề do dự đáp ứng:
- Đương nhiên, mình nhất định sẽ nghe lời cậu nói.
Tần Dương cười nói:
- Được, cứ quyết định như vậy đi, đợi lát nữa mình về nhất định sẽ đặt vé máy bay, hai chúng ta cùng tới đảo Síp...
Hàn Thanh Thanh gật đầu:
- Được!
Tần Dương chớp mắt:
- Đảo Síp có cảnh biển vô cùng xinh đẹp, hơn nữa người Hoa di cư qua đó rất nhiều, có lẽ sẽ không khiến cậu cảm thấy buồn chán khi tha hương đâu.
Hàn Thanh Thanh có chút bất ngờ nhìn Tần Dương:
- Cậu có hiểu biết về đảo Síp?
Tần Dương cười ha ha nói:
- Chưa từng qua đó, nhưng trên mạng đã từng xem qua, cũng từng nghe một số người nói.
Hàn Thanh Thanh không kiềm chế được cười nói:
- Còn có chuyện gì mà cậu không biết không?
Tần Dương biểu lộ vẻ bất lực, cười khổ gật đầu:
- Ít nhất mình không biết những người trong tối ngầm đối phó mình là ai, cũng không biết rốt cuộc Liễu Phú Ngữ hiện giờ đang chuẩn bị làm cái gì, đánh mình một trận là vì hả giận, hay vì nguyên nhân khác...
Hàn Thanh Thanh nghe lời Tần Dương nói liền hỏi:
- Liễu Phú Ngữ? Cô gái xinh đẹp sáng này... đánh nhau với cậu đó sao?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Đệ tử của Tông chủ Thủy Nguyệt tông danh tông ẩn thế, thực lực mạnh hơn so với mình.
Hàn Thanh Thanh hơi nhíu mày:
- Nếu nói như vậy, vậy đợi sau khi cuộc thi này kết thúc, cậu lại trốn cô ta là được, không phải sau đó là nghỉ hè rồi sao?
Tần Dương cười khổ:
- Mình đã đáp ứng cô ta sẽ không tiếp tục trốn nữa, dù thế nào mình bị đánh không thành vấn đề, nhưng mình không thể mãi bị đánh được, sớm muộn cũng phải đánh trả lại, nếu không chắc hẳn phải để sư phụ và sư công thay phiên đánh mình rồi.
Hai đầu lông mày của Hàn Thanh Thanh giãn ra, trong ánh mắt chứa tia vui vẻ:
- Sư công và sư phụ tới tìm cậu là vội giúp cậu báo thù, hay cảm thấy cậu làm mất thể diện của Ẩn Môn?
Tần Dương nghe câu nói ngập tràn ý cười này của Hàn Thanh Thanh tự nhiên biết cô đang trêu chọc mình, cười khổ nói:
- Giúp mình báo thù là chuyện không thể nào, dù sao bọn họ cũng là trưởng bối, không thể ra tay đối phó một vãn bối, nhiều nhất là hung hăng phê bình mình một trận, giận dữ mắng mỏ mình là cặn bã...
Hàn Thanh Thanh nhìn Tần Dương với ánh mắt đồng tình, đồng thời liếc qua những vết bầm tím trên mặt, bỗng nhiên nghiêng đầu hỏi:
- Trên mặt cậu đã bị đánh thành dạng này, chẳng phải trên người cậu bị trúng đòn càng nhiều hơn sao?
Tần Dương sửng sốt một chút:
- Cũng không kém là bao, dù sao thân người cũng nhanh sưng... Việc này cậu đừng nói ra ngoài, quả thật rất mất thể diện...