Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 899 - Chương 909: Đúng Vậy, Mình Biết Cậu Nhất Định Sẽ Làm

Chương 909: Đúng vậy, mình biết cậu nhất định sẽ làm
 

Chuyện đi tới đảo Síp đã được quyết định như vậy, Tần Dương đứng dậy trên bậc thang đá, nhìn đồng hồ, cười nói:

- Cũng sắp tới giờ cơm rồi, cùng đi ăn cơm đi.

Hàn Thanh Thanh mỉm cười nói:

- Được.

Hai người cùng sóng vai đi tới hướng căn tin.

- Kỳ nghỉ hè năm ngoái chúng ta cùng đi Ingle, năm nay lại cùng nhau đi đảo Síp, nắm ngoái đã trải qua nhiều nguy hiểm như vậy, không biết năm nay sẽ gặp phải chuyện gì...

Tần Dương cười nói

- Năm ngoái còn có một Tư Đồ Hương đuổi theo, năm nay cũng không có Tư Đồ Hương âm thầm quấy rối đâu.

Hàn Thanh Thanh hơi nhếch môi:

- Không phải còn có một Liễu Phú Ngữ sao?

Tần Dương sửng sốt một chút, đúng thật.

- Cô ta có lẽ sẽ không đuổi theo mình tới đảo Síp đâu, dù sao việc này cũng hoàn toàn trái ngược. Tư Đồ Hương vì muốn phân cao thấp với mình, mà với tình hình thực lực hiện nay ngày càng tăng của mình mà vẫn không phải đối thủ của Liễu Phú Ngữ, điểm này mình vẫn thừa nhận.

Hàn Thanh Thanh chớp mắt:

- Cũng không nhất định đâu.

Tần Dương cười ha ha nói:

- Nếu Liễu Phú Ngữ thật sự đuổi theo chúng ta, vậy ngược lại là chuyện tốt. Thực lực của Liễu Phú Ngữ mạnh hơn mình nhiều, chỉ cần không phải đối mặt với cao thủ siêu cấp thì sẽ không có vấn đề gì.

Hàn Thanh Thanh kinh ngạc hỏi:

- Cô ta lợi hại như vậy sao?

Tần Dương giải thích đơn giản một chút về cấp bậc cảnh giới của người tu hành, sau đó nói:

- Hiện giờ cô ta có lẽ là cảnh giới Đại Thành bậc thứ nhất, đến trình độ này muốn tăng thêm một bậc thực sự rất khó.

Hàn Thanh Thanh hiểu rõ gật đầu:

- Cậu là cảnh giới Tiểu Thành đúng không, khó trách cậu nói dù thực lực của cậu ngày càng thăng tiến cũng không phải đối thủ của cô ta... Đúng rồi, sư phụ của cậu lợi hại như vậy, ngài ấy thuộc cảnh giới gì?

- Sư phụ của mình là Siêu Phàm, sư công là Thông Thần, cách cảnh giới cuối cùng là Chí Tôn còn một bước ngắn.

Hàn Thanh Thanh ồ một tiếng, trong ánh mắt ngập tràn vẻ mong chờ:

- Vậy cường giả cảnh giới cuối cùng kia, chính là Chí Tôn ấy có nhiều không?

Tần Dương lắc đầu:

- Mình chưa từng thấy, chỉ từng gặp một vị hòa thượng đã là cảnh giới nửa bước Chí Tôn, người kia đã đánh cho sư công không cách nào tránh được. Mình từng hỏi sư công, sư công nói người tu hành cảnh giới Chí Tôn cũng có một vài người, nhưng số lượng rất ít, hơn nữa về cơ bản đều là mấy lão gia hơn trăm tuổi, những người này không có chuyện gì lớn sẽ không lộ diện, đều thuộc dạng ẩn sĩ...

Hàn Thanh Thanh mím môi, ánh mắt có phần phức tạp:

- Thế giới của các cậu hoàn toàn không giống với người thường.

Tần Dương cười nói:

- Thật ra vẫn giống nhau, ân oán tình cừu đơn giản vẫn như vậy, chẳng qua phương thức mọi người đánh nhau không giống nhau mà thôi, còn cơ bản không có gì khác biệt.

Điện thoại của Tần Dương bỗng nhiên đổ chuông, Tần Dương lấy điện thoại ra liếc mắt nhìn, lập tức nở nụ cười.

- Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo tới rồi.

Hàn Thanh Thanh tò mò hỏi:

- Ai vậy?

- Tư Đồ Hương.

Tần Dương trả lời một câu, sau đó nghe điện thoại:

- A lô...

- Chủ nhân... trong khoảng thời gian này anh chạy đi đâu vậy, sao không liên lạc được?

Tần Dương nghe thấy Tư Đồ Hương vẫn kiên trì gọi mình một tiếng chủ nhân, nụ cười trên mặt không kiềm chế được mở rộng hơn, Tư Đồ Hương này thật thú vị, mình cũng đã nói có thể gọi tên, cô nàng vẫn còn kiên trì tuân thủ giao ước trước kia...

- Trốn tới nơi an tĩnh tu hành, dù sao đối thủ cũng quá lợi hại, đúng rồi, cô tìm tôi có chuyện gì vậy?

Tư Đồ Hương cười nói:

- Hiện giờ không phải kỳ thi cuối kỳ của mọi người sao, tôi nghĩ anh hẳn đã trở lại, cho nên gọi điện thoại hỏi thăm một chút. Lần trước từ sau khi trở về chúng ta cũng chưa gặp lại nhau, tìm thời gian cùng ăn bữa cơm chứ? Anh đã báo thù giúp tôi, tôi còn chưa cảm ơn anh đâu.

Tần Dương cười nói:

- Có cơm ăn chùa là chuyện tốt mà, khi nào đây?

- Tối nay?

Tần Dương liếc mắt nhìn Hàn Thanh Thanh bên cạnh, từ chối nhã nhặn:

- Hôm nay không được, tôi sắp tới ăn ở căn tin đây.

- Căn tin? Ở cùng với mỹ nữ? Để tôi đoán xem, hẳn là Hàn Thanh Thanh nhỉ.

Tần Dương cũng không kinh ngạc, mỉm cười nói:

- Ừ.

Tư Đồ Hương cười nói:

- Cũng đã lâu không gặp, đương nhiên phải tâm tình rồi, được rồi, vậy hôm nay thôi, tối mai thế nào?

Tần Dương sảng khoái đáp ứng nói:

- Được.

- Được, ngày mai anh phải thi nữa, vậy năm giờ chiều tôi tới trường học đón anh.

- Được!

Tư Đồ Hương khẽ cười:

- Đến lúc đó tôi sẽ nói cho anh biết một việc, anh chớ giật mình đấy.

Tần Dương hơi sững sờ:

- Chuyện gì?

Tư Đồ Hương mỉm cười, tỏ vẻ thần bí:

- Tạm thời giữ bí mật, đến lúc đó anh sẽ biết.

Tần Dương cũng không hỏi tiếp, cười nói:

- Được rồi, không hỏi, ngày mai gặp.

Cúp điện thoại, Tần Dương mỉm cười, cất điện thoại, một sự kiện, kinh ngạc sao?

Rốt cuộc là chuyện gì đây?

Hàn Thanh Thanh đứng bên cạnh Tần Dương, nghe quá trình Tần Dương nói chuyện điện thoại, mỉm cười nói:

- Thật ra hôm nay cũng được...

Tần Dương lắc đầu:

- Có thứ tự trước sau, ăn cơm thì lúc nào chả được, cần gì phải gấp?

Hàn Thanh Thanh mỉm cười, không nói gì nữa.

Hai người sau khi ăn cơm xong liền chậm bước rời khỏi căn tin, tản bộ đi về hướng ký túc xá của Hàn Thanh Thanh, đi không bao xa, Hàn Thanh Thanh bỗng nhiên dừng bước.

Tần Dương nghiêng đầu, hơi nghi hoặc nhìn Hàn Thanh Thanh:

- Sao vậy?

Hàn Thanh Thanh chớp mắt:

- Cậu có phải về ôn tập cho bài thi ngày mai không?

Tần Dương lắc đầu:

- Không có gì hay cần học cả, thi đạt tiêu chuẩn cũng không thành vấn đề.

Hàn Thanh Thanh nhếch môi nói:

- Gần đây có một bộ phim hành động tên là "Skyscraper", nghe nói rất hay, hay là chúng ta đi xem phim?

Tần Dương cười nói:

- Xem phim à, được thôi, trước cổng trường mình chẳng phải có một rạp chiếu phim sao?

Hàn Thanh Thanh lập tức nở nụ cười vui vẻ:

- Vậy đi thôi.

Rạp chiếu phim ngay phía bên phải của đại học Trung Hải, quy mô không tính là lớn, nhưng việc kinh doanh cũng không tệ lắm, dù sao đại học Trung Hải cũng có tới mấy chục ngàn sinh viên, xem phim thường gọi bạn bè cùng đi hoặc các cặp vợ chồng son tới giết thời gian.

Tần Dương mua vé, còn mua thêm đồ uống và bỏng ngô, nhanh chóng đi vào phòng chiếu.

Phim rất đặc sắc, Tần Dương xem tới nhập thần.

Nam chính trong phim có vợ con bị vây trong tầng cao nhất của một tòa nhà chọc trời, kẻ bắt cóc đã khống chế hệ thống phòng cháy của tòa cao ốc, nam chính vì cứu vợ con mình đã tay không trèo lên cầu trục bên cạnh tòa nhà, sau đó bay ngang trời vào trong tòa cao ốc đang hừng hực cháy.

Hàn Thanh Thanh chăm chú xem, bỗng nhiên quay đầu, hai mắt lóe sáng như sao trời nhìn Tần Dương:

- Nếu có một ngày mình cũng bị vây trong tòa nhà chọc trời đang bốc cháy như nữ chính, cậu sẽ đến cứu mình chứ?

Tần Dương sửng sốt một chút, quay đầu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Thanh Thanh, bỗng mỉm cười, trả lời khẳng định:

- Đương nhiên sẽ, cậu biết mình nhất định sẽ mà.

Hàn Thanh Thanh cười dịu dàng giống như bông hoa nở rộ trong đêm tối.

- Đúng, mình biết, bất kể có nguy hiểm gì thì cậu nhất định sẽ đến cứu mình, giống như cái lần trên biển kia...

Tần Dương còn chưa lên tiếng thì bỗng nhiên cảm thấy bàn tay bé nhỏ mềm mại vươn tới cầm lấy tay mình.
Bình Luận (0)
Comment