Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 900 - Chương 910: Cuộc Sống Của Thổ Hào Quả Nhiên Hoang Phí

Chương 910: Cuộc sống của thổ hào quả nhiên hoang phí
 

Tần Dương không cúi đầu, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm gương mặt của Hàn Thanh Thanh.

Trên gương mặt của Hàn Thanh Thanh lại xuất hiện hai vệt ửng hồng, không dám nhìn thẳng ánh mắt của Tần Dương, nhanh chóng quay đầu, một lần nữa đặt ánh mắt lên màn ảnh, nhưng tay của cô cũng không thu về.

Ánh mắt Tần Dương nhìn xuống, trên trong bóng tối bàn tay của Hàn Thanh Thanh đang cầm tay mình, nét mặt thể hiện mấy phần vui vẻ, vươn tay cầm ngược lại tay của Hàn Thanh Thanh.

Trong bóng tối, hai người nhẹ nhàng nắm lấy tay nhau.

Dù đến khi bộ phim kết thúc, hai bàn tay vẫn không tách nhau ra.

Bộ phim chấm dứt, nam chính thành công cứu cả nhà, dẫn con gái của mình thành công trở lại mặt đất, nam nữ chính thâm tình ôm nhau...

Ánh đèn của rạp chiếu phim sáng lên trong nháy mắt, Hàn Thanh Thanh hơi thu lại tay của mình.

Tần Dương quay đầu, mỉm cười nhìn Hàn Thanh Thanh, gương mặt của Hàn Thanh Thanh ửng hồng, khẽ nói:

- Đi thôi.

Da mặt Hàn Thanh Thanh mỏng, cho nên Tần Dương cũng không nói thêm gì nữa, chỉ mỉm cười đáp:

- Được.

Hai người đi ra khỏi rạp chiếu phim, nhìn theo con đường xi măng đi về hướng trường học.

- Cậu cảm thấy hay không?

Tần Dương cười nói:

- Rất hay, mặc dù là phim bỏng ngô, nhưng ít nhất vẫn thấy sảng khoái. (chỉ loại phim chỉ có hành động, không mang ý nghĩa giáo dục)

Hàn Thanh Thanh mỉm cười nói:

- Mình cũng cảm thấy rất hay.

Hai người sóng vai đi về phía trước, khoảng cách rất gần nhau, Tần Dương bỗng nhiên vươn tay phải của mình nắm lấy bàn tay trái của Hàn Thanh Thanh.

Hàn Thanh Thanh dường như bị kinh hãi, cũng không giãy ra, chỉ thấp giọng nói:

- Nơi này là trường học đấy.

Tần Dương không thèm để ý chút nào trả lời:

- Trường học thì trường học, cậu cũng đã nắm tay mình rồi, mình phải nắm lại chứ, không thể chịu thiệt được.

Hàn Thanh Thanh liếc mắt oán trách trừng Tần Dương, nhưng tay cũng không thu lại, để Tần Dương tùy ý nắm.

Hai người bước đi chậm dọc đường đi như vậy, về tới dưới lầu ký túc xá của Hàn Thanh Thanh, Hàn Thanh Thanh lúc này mới thu tay mình lại, xoay người nói:

- Minh tới rồi.

Tần Dương ôn hòa cười nói:

- Được, thời gian cũng không còn sớm nữa, trở về nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai gặp.

Hàn Thanh Thanh ừ một tiếng:

- Ừ, mai gặp, cố lên.

- Được!

Tần Dương đứng nguyên tại chỗ, vẫn nhìn bóng dáng Hàn Thanh Thanh đi vào tòa nhà ký túc xá, sau đó mới xoay người đi về phía ký túc xá nam, đi được vài bước theo bản năng giơ tay phải của mình lên nhìn, bất chợt không thể nhịn cười được.

Mặc dù cả hai nắm tay nhau, nhưng không ai nói gì cả, giống như đều có được mấy phần ngầm hiểu trong lòng với nhau.

Tần Dương đương nhiên chưa từng quên Hàn Thanh Thanh đã từng nói với mình ước hẹn hai năm, sau khi kỳ thi lần này kết thúc, năm thứ hai đại học cũng đã xong, mà Văn Vũ Nghiên thì đã học xong đại học, hoàn toàn tốt nghiệp rồi.

Trước kia Hàn Thanh Thanh từ chối lời thổ lộ của mình là vì cô hi vọng có thể có được một tình yêu thuần khiết, chứ không phải một thứ tình cảm bao hàm tâm tính chịu trách nhiệm, hiện giờ đã qua hai năm, có lẽ đã đến lúc thực hiện lời hứa hẹn rồi.

Tâm cảnh của Tần Dương cũng đã có biến hóa, phần biến hóa này cũng không phải cảm tình trên mặt thay đổi, mà là nhận thức của hắn đối với bản thân mình.

Bản thân vẫn còn quá kém cỏi đây.

Như hắn hiện giờ khi gặp phải nguy hiểm rất dễ kéo người bên cạnh mình bị liên lụy cùng gặp nguy hiểm, như Hàn Thanh Thanh hay Văn Vũ Nghiên đều đã từng gặp nguy hiểm, hai người họ chỉ là người bình thường, trước mặt kẻ địch cường đại kia của mình đến cả chút năng lực phản kháng cũng không có...

Tần Dương chưa từng quên lời nhắc nhở của Long Vương, Độc Thủ đã bắt đầu xuất hiện lần nữa, còn liên quan tới một tổ chức thần bí gọi là Lôi Thần gì đó.

Người sáng lập Độc Thủ - Lục Phong Niên hận nhất chính là Mạc Vũ, thậm chí sư công và cả Ẩn Môn, bản thân là đệ tử thân truyền của Mạc Vũ đương nhiên cũng là một trong những mục tiêu mà Lục Phong Niên muốn đối phó, trước kia không phải số 1 và số 6 đều đã ra tay đối phó với mình rồi sao, chẳng qua về sau thua bởi công kích phản lại của sư phụ mà thôi.

Hàn Thanh Thanh chủ động nắm tay, Tần Dương tin tưởng cũng không phải vì cô gặp phải khốn cảnh trước mắt, mà là vì ước hẹn hai năm.

Vậy bản thân nên đối mặt thế nào với đoạn tình cảm này đây?

Hàn Thanh Thanh?

Văn Vũ Nghiên?

Đi từ lầu ký túc nữ tới lầu ký túc xá nam, trong lòng Tần Dương cũng đã quyết định, sau khi xử lý xong chuyện viện nghiên cứu mà Hàn Thanh Thanh vướng phải này, hai người sẽ công bằng nói chuyện một chút.

Ngày hôm sau sau khi kết thúc môn thi, Tần Dương ngây người ở phòng ký túc không bao lâu thì điện thoại của Tư Đồ Hương đã gọi tới, cô đã tới dưới lầu ký túc của Tần Dương.

Tần Dương thu thập đơn giản, sau đó xuống dưới tầng lầu.

Một chiếc xe Maserati kiểu dáng thể thao đỗ dưới lầu, Tư Đồ Hương dựa lên chiếc xe, an tĩnh đợi Tần Dương, thấy Tần Dương đi từ cầu thang xuống, Tư Đồ Hương liền nở nụ cười nhẹ nhàng.

Tư Đồ Hương mở cửa xe thay cho Tần Dương:

- Chủ nhân, mời lên xe.

Ánh mắt Tần Dương đảo qua chiếc xe thể thao Maserati trước mặt, mỉm cười bất đắc dĩ:

- Tư Đồ Hương, chẳng lẽ cô không cảm thấy không được tự nhiên sao?

Tư Đồ Hương mỉm cười:

- Tôi cảm thấy rất tốt mà, nhất là nhìn thái độ của anh, tôi càng cảm thấy thú vị hơn.

Tần Dương trừng Tư Đồ Hương:

- Chẳng lẽ cô gọi tôi là chủ nhân chính vì muốn nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của tôi sao?

Tư Đồ Hương mỉm cười, biểu lộ dịu dàng:

- Tôi chỉ đang nguyện ý tôn thủ ước hẹn của bên thua mà thôi.

Tần Dương nhìn ánh mắt của Tư Đồ Hương, bỗng nhiên cười hả hê:

- Được đấy, có được người hầu là nữ tổng giám đốc giá trị chục tỷ, đây cũng là việc vô cùng có mặt mũi nha.

Tần Dương giậm chân trực tiếp ngồi ghế trước xe, thần thái tự nhiên, cô đã thoải mái muốn tự cho bản thân là người hầu, vậy thì tôi cũng thoải mái yên tâm làm chỉ nhân thôi.

Mặc dù Tư Đồ Hương nói là tuân thủ ước hẹn của bên thua cuộc, nhưng Tần Dương lại cảm thấy cô nàng này muốn thấy dáng vẻ bối rối của mình, đã như vậy thì cứ thưởng thức sự phục vụ này đi, xem ai không chịu nổi được trước, ngược lại mình cũng không lỗ, còn có thể giả bộ làm đại gia...

Tư Đồ Hương đóng cửa xe thay Tần Dương, trở lại vị trí lái chính, lái xe đi ra ngoài trường.

- Tối nay cô chuẩn bị mời tôi ăn gì vậy?

Tư Đồ Hương mỉm cười nói:

- Trước tiên tạm thời giữ bí mật.

Tần Dương hài hước nói:

- Có thể giữ bí mật, nhưng nếu là lẩu Trung Quốc bình thường thì sẽ khiến tôi thất vọng đấy.

Vẻ mặt Tư Đồ Hương thể hiện mấy phần ý cười:

- Xin chủ nhân hãy yên tâm, tuyệt đối sẽ không khiến anh thất vọng.

Chiếc Maserati chạy thẳng một đường về phía trước, khi cao ốc Hoàn Vũ xuất hiện trước mặt Tần Dương thì hắn đã phải mở to hai mắt, có chút kinh ngạc hỏi:

- Có khi nào cô muốn mời tôi tới ăn cơm ở căn tin công ty cô không?

Tư Đồ Hương ngoái đầu nhìn lại cười nói:

- Địa điểm ăn cơm xác thực ở Hoàn Vũ, nhưng chắc chắn không phải ăn ở căn tin.

Tư Đồ Hương lái xe vào nhà để xe, sau khi đỗ xe ở bãi đỗ chuyên dụng liền dẫn Tần Dương đi thang máy lên thẳng trên cao, tới tầng cao nhất của tòa cao ốc Hoàn Vũ.

Tư Đồ Hương đi ra khỏi thang máy, mỉm cười nói:

- Tầng này cũng không mở cho người ngoài, là không gian riêng tư của tôi, ngày thường khi tôi không muốn ở trong nhà thì tôi sẽ ở đây.

Tần Dương tặc lưỡi:

- Một mình cô ở một tầng, cuộc sống thổ hào quả nhiên đủ hoang phí...
Bình Luận (0)
Comment