Chương 918: Cha của tôi muốn gặp anh
Tần Dương ngạc nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Văn Vũ Nghiên.
- Cô nói gì?
Văn Vũ Nghiên cười nói:
- Tôi chả nói gì cả.
Tần Dương bỗng nhiên cười nói:
- Nếu tôi nhớ không lầm, hình như cô hiện giờ đã hoàn toàn tốt nghiệp rồi.
Văn Vũ Nghiên chớp mắt nói:
- Sau đó thì sao?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Tôi nhớ có người nào đó từng nói khi còn đi học sẽ không yêu đương, nhưng hiện giờ đã tốt nghiệp rồi, đương nhiên sẽ không bị hạn chế nữa.
Thần sắc Văn Vũ Nghiên bình tĩnh, nụ cười trên môi vẫn không biến mất:
- Không cần phải nói cái gì mà người nào đó, lời tôi đã nói thì cũng sẽ thừa nhận, đúng vậy, rời trường rồi đương nhiên có thể yêu đương, nếu thuận lợi thì sau khi yêu hai, ba năm sẽ kết hôn, như vậy không phải rất thích hợp sao?
Ánh mắt trêu chọc của Văn Vũ Nghiên liếc nhìn Tần Dương:
- Sao, anh chuẩn bị theo đuổi tôi hả?
Ánh mắt Tần Dương có chút phức tạp:
- Cô chuẩn bị cho tôi cơ hội này sao?
Văn Vũ Nghiên mỉm cười nói:
- Bây giờ tôi đang độc thân.
Độc thân?
Tần Dương đương nhiên hiểu được ý tứ của lời nói này, độc thân chính là hắn có thể theo đuổi, hơn nữa xem thái độ này của Văn Vũ Nghiên dường như cũng không từ chối sự theo đuổi của hắn.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Được thôi, tôi thử xem sao, ừ, không biết quy tắc ngầm có hữu dụng không, dù sao tôi cũng là ông chủ của công ty lớn...
- Quy tắc ngầm?
Văn Vũ Nghiên hơi híp mắt lại, mỉm cười nói:
- Anh có thể thử xem.
Tần Dương nhìn ánh mắt tỏa ra hàn khí của Văn Vũ Nghiên, cười khà khà nói:
- Nói vậy thôi, chứ tôi nào dám, lỡ cô đánh tôi thì phải làm sao đây... Bao giờ cô tan làm?
Văn Vũ Nghiên nhìn đồng hồ đeo tay của mình:
- Ừ, đợi tôi khoảng hai mươi phút, tôi xử lý xong tập văn kiện này là có thể đi.
Tần Dương gật đầu nói:
- Được, vậy cô làm việc đi, tôi chờ cô.
- Được, anh ngồi đây một lát, muốn uống trà thì tự pha trà, lá trà cốc chén đều ở trong ngăn tủ.
Tần Dương đáp:
- Được!
Văn Vũ Nghiên mặc kệ Tần Dương, lao đầu vào làm việc.
Tần Dương ngồi trên ghế sô pha trong phòng làm việc của Văn Vũ Nghiên, lấy điện thoại di động ra tùy tiện lướt web, thi thoảng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Văn Vũ Nghiên.
Văn Vũ Nghiên mặc bộ tây trang tay lửng màu đen, bên trong là áo ngực màu đen, mái tóc uốn xoăn tự nhiên rủ xuống trên hai bả vai, trông qua vô cùng sành điệu xinh đẹp, hơn nữa khi Văn Vũ Nghiên chăm chú làm việc, gương mặt xinh đẹp vô cùng nghiêm túc.
Tần Dương nghĩ tới lời nói khi nãy của Văn Vũ Nghiên, trong lòng thoáng có chút do dự.
Văn Vũ Nghiên là đang cổ vũ hắn theo đuổi cô sao?
Trong lòng Tần Dược thực sự có chút rối rắm, lúc trước hắn và Hàn Thanh Thanh hẹn hò xem phim, Hàn Thanh Thanh đã chủ động nắm tay hắn, điều này khiến cán cân trong lòng Tần Dương đã bắt đầu nghiêng, vốn nghĩ Văn Vũ Nghiên có lẽ không có ý kiến gì với mình, nhưng hiện giờ xem ra dường như không hẳn như những gì hắn nghĩ?
Văn Vũ Nghiên?
Hàn Thanh Thanh?
Tần Dương cảm thấy đau đầu, cả hai đều ưu tú như vậy, đều xinh đẹp, về phần tính cách thì mỗi người một vẻ, căn bản không thể so sánh được.
Sư phụ mặc dù gần đây đã không còn quản tới đời sống tình cảm của hắn nữa, nhưng Tần Dương biết hắn vẫn hi vọng Tần Dương có thể thành đôi với Văn Vũ Nghiên, dù sao coi như là một phương thức đền bù nuối tiếc trong cuộc đời của hắn, chẳng qua với bản tính độ lượng, sau khi tiếp xúc với Hàn Thanh Thanh rồi, hắn cũng tán đồng Hàn Thanh Thanh, cho nên sau đó cũng không nhắc lại việc này, giao quyền chủ động vào trong tay Tần Dương.
Tần Dương ngầm suy ngẫm trong lòng, ánh mắt đương nhiên có chút ngốc trệ, Văn Vũ Nghiên bận rộn với công việc ngẫu nhiên ngẩng đầu lên lại phát hiện Tần Dương đang nhìn mình chằm chằm, hai mắt còn lóe sáng, thần sắc của cô lập tức có chút khó chịu.
Tần Dương vốn không để ý tới chi tiết này, vẫn đang mải suy nghĩ, mãi đến khi Văn Vũ Nghiên đặt bút xuống, thu dọn xong cất kỹ xong văn kiện trên bàn rồi đứng dậy, lúc này Tần Dương mới giật mình tỉnh lại.
- Nhìn đủ chưa?
Tần Dương định thần lại, hắn vẫn nhìn Văn Vũ Nghiên từ nãy tới giờ mà không di chuyển ánh mắt...
Tần Dương có chút ngượng ngùng:
- A, thất thần rồi, nhưng mỹ nữ mà, luôn là cảnh đẹp ý vui, đương nhiên không muốn di chuyển ánh mắt rồi.
- Đi thôi, tôi còn có chuyện muốn nói với anh.
Tần Dương đứng dậy chạy theo Văn Vũ Nghiên đi ra ngoài, tò mò hỏi:
- Chuyện gì vậy?
- Ăn cơm rồi nói.
....
Trong căn tin, Tần Dương trưng cầu ý kiến của Văn Vũ Nghiên để gọi món, giao thực đơn cho nhân viên phục vụ.
- Uống chút rượu không?
Văn Vũ Nghiên lắc đầu nói:
- Uống nước ngọt đi, chiều còn phải gặp khách hàng, nếu say khướt hoặc người toàn mùi rượu không tốt lắm.
Tần Dương cũng không miễn cưỡng, gọi hai món đồ uống.
- Khi nãy cô có nói có chuyện muốn nói với tôi, là chuyện gì vậy?
Văn Vũ Nghiên nhìn thẳng Tần Dương, mỉm cười nói:
- Ba của tôi muốn gặp anh.
Tần Dương mở to hai mắt hỏi:
- Ba của cô? Gặp tôi?
- Ừ.
Tần Dương kinh ngạc hỏi:
- Tại sao ông ấy muốn gặp tôi, ông ấy vẫn luôn không muốn gặp tôi kia mà, hình như việc này cả thế giới đều biết...
Văn Vũ Nghiên lắc đầu nói:
- Tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết ông ấy sau khi tới công ty của anh rồi liền bảo tôi mời anh về nhà ăn bữa cơm.
Tần Dương suy nghĩ rồi nói:
- Chắc hẳn liên quan tới việc cô tới tập đoàn Thi Nhã làm việc, có lẽ không phải trách tôi đào góc tường con gái của ông ấy, chuẩn bị mắng chửi tôi một trận đấy chứ?
Văn Vũ Nghiên mỉm cười:
- Có lẽ vậy, sao, có sợ không, gặp hay không gặp?
Tần Dương do dự hai giây, bỗng nhiên đáp ứng:
- Gặp, sao lại không gặp? Mặc dù giữa hai người bọn tôi không quá hợp nhau, nhưng tóm lại ông ấy vẫn là cha của cô, là trưởng bối.
Văn Vũ Nghiên đã sớm biết rõ nguyên nhân mà cha mình và Tần Dương không hợp nhau, cô cũng không thể làm gì được trong chuyện này, dù sao cũng đều là thù cũ từ xưa, hơn nữa cha lo lắng nhất là cô bị Tần Dương lừa gạt chạy mất, nghe thấy Tần Dương nói như vậy cô cũng không thấy tức giận, dù sao lời Tần Dương nói là thật, cha của cô quả thật hơi nhắm vào Tần Dương.
- Dù sao tôi cũng chỉ truyền lời, gặp hoặc không gặp bản thân anh quyết định, tôi cũng không có ý kiến gì.
Tần Dương cười tiêu sái nói:
- Gặp! Bao giờ đây?
Văn Vũ Nghiên thử hỏi:
- Bao giờ anh có thời gian rảnh?
Tần Dương suy nghĩ một chút rồi nói:
- Hôm nay, ngày mai, ngày mốt, ba ngày nay rảnh, sau đó tôi phải tới đảo Síp một chuyến.
Văn Vũ Nghiên lấy điện thoại di động ra:
- Vậy tôi hỏi ba một chút... Anh tới đảo Síp làm gì?
Tần Dương do dự một chút, rồi thản nhiên nói một lần chuyện phiền phức mà Hàn Thanh Thanh gặp phải.
- Viện nghiên cứu?
Văn Vũ Nghiên biểu lộ kinh ngạc:
- Thật đúng là khiến người ta bất ngờ đấy.
Văn Vũ Nghiên cũng không thể hiện ra vẻ mặt đặc biệt nào, cũng không đánh giá nhiều chuyện này, trực tiếp bấm số gọi điện thoại cho cha mình.
Sau mấy câu nói ngắn gọn, Văn Vũ Nghiên đã cúp điện thoại.
- Ba của tôi hiện giờ đang ở vùng khác bàn chuyện làm ăn, ngày mai trở về, cho nên hẹn tối mai, có thể chứ?
Tần Dương sảng khoái gật đầu:
- Được, vậy thì tối mai.