Chương 917: Thật sự khó có thể thực hiện được sao?
Tần Dương lừa gạt thành công, cũng mừng thầm trong lòng.
Liễu Phú Ngữ xuất thân từ Thủy Nguyệt tông, bản lĩnh đương nhiên lớn hơn so với những môn phái nhỏ bình thường, dù cùng là cao thủ Đại Thành thì lực chiến đấu cũng cao hơn rất nhiều, có cô đi cùng nghĩ tới chỉ cần không gặp cường giả Siêu Phàm thì đảm bảo an toàn hẳn sẽ không có vấn đề gì.
Tư Đồ Hương mặc dù đã tấn thăng cảnh giới Đại Thành, nhưng Tần Dương suy tính nếu như phải đánh nhau thì chắc chắn Tư Đồ Hương hẳn đánh không lại Liễu Phú Ngữ, đương nhiên thực lực của Liễu Phú Ngữ chắc chắn cao hơn Tư Đồ Hương, dù sao Tư Đồ Hương cũng mới vào cảnh giới Đại Thành, vả lại trên phương diện bí kỹ truyền thừa Liễu Phú Ngữ cũng chiếm ưu thế hơn.
Tần Dương gọi điện thoại cho Hoắc Kim Hải, chuyện hộ chiếu liền giải quyết xong, người Long Tổ muốn làm hộ chiếu xuất ngoại còn là vấn đề lớn sao?
Sau khi thi xong, Tần Dương cũng không rảnh rỗi, vì thời gian hắn rời khỏi Trung Hải quá dài, dù hắn đã ném toàn bộ sự vụ công ty cho La Thi Nhã và Hàn Chân, nhưng tóm lại còn có một số chuyện cần phải làm, huống chi Tần Dương cũng muốn biết tình hình công việc của Văn Vũ Nghiên lúc này, dù sao cũng do chính tay hắn mang cô tới công ty mình mà.
Tần Dương về đến nhà liền lái xe đi về hướng tập đoàn Thi Nhã.
Tần Dương đỗ xe, đi thang máy lên tầng, khi tới quầy lễ tân thì ánh mắt nhân viên lễ tân xinh đẹp nhìn tới Tần Dương, sắc mặt lập tức thay đổi.
- Xin chào tổng giám đốc Tần.
Tần Dương cười gật đầu bước vào trong công ty.
So với lần đầu Tần Dương tới công ty có phần trống trải thì lúc này đa phần các nơi trong công ty cũng đã đầy bàn ghế và những nhân viên làm việc bận rộn rồi.
Tần Dương không vội vã đi tìm Văn Vũ Nghiên, mà là trực tiếp đi về hướng phòng làm việc của dì giám đốc La Thi Nhã.
Trợ lý của La Thi Nhã nhìn thấy Tần Dương, ánh mắt bày tỏ sự kinh ngạc bất ngờ, nhanh chóng đứng dậy.
- Tổng giám đốc Tần.
Tần Dương dừng bước:
- Giám đốc La có ở đây không?
Trợ lý kia lắc đầu:
- Giám đốc La hôm nay có sự vụ phải bàn bạc bên ngoài, chắc phải tới chiều mới có thể trở lại, có cần tôi thông báo cho giám đốc La ngay bây giờ không?
Tần Dương khoát tay:
- Không cần, nếu dì ấy đang bận thì không nên quấy rầy dì ấy, tôi chỉ dạo chơi chút thôi.
Trong mắt trợ lý ánh kên thần sắc kỳ lạ chớp nhoáng rồi biến mất, cô ta đương nhiên rõ ràng quan hệ giữa Tần Dương và La Thi nhã, cũng biết tính cách của Tần Dương.
Sáng lập ra công ty lớn như vậy, còn tiện tay ném cho người khác, bản thân chẳng quan tâm, như vậy cũng quá lợi hại rồi.
Tần Dương suy nghĩ một chút rồi hỏi:
- Giám đốc Văn phòng kế hoạch có ở đây không?
Trợ lý gật đầu:
- Cô ấy hẳn đang ở đây, khi nãy tôi còn tận mắt nhìn thấy cô ấy.
Tần Dương cười nói:
- Được rồi, phòng làm việc của cô ấy ở đâu?
Trợ lý nhiệt tình chỉ dẫn:
- Tổng giám đốc Tần, để tôi dẫn anh qua đó.
- Làm phiền rồi.
Trợ lý dẫn Tần Dương đi khoảng chừng năm mươi mét liền ngừng lại nói:
- Nơi này chính là phòng làm việc của giám đốc Văn.
Tần Dương khoát tay:
- Được rồi, cảm ơn, cô đi làm việc của mình đi.
Tần Dương gõ lên cửa phòng hai cái, sau đó mở cửa phòng ra.
Văn Vũ Nghiên đang ngồi trước bàn làm việc viết lách gì đó, ngẩng đầu thấy là Tần Dương, trên gương mặt lộ ra thần sắc mừng rỡ.
- Ồ, anh rốt cuộc cũng cam lòng lộ diện rồi.
Tần Dương mỉm cười đi tới ngồi xuống chiếc ghế đối diện Văn Vũ Nghiên:
- Gần đây thế nào rồi, cảm giác thế nào?
Văn Vũ Nghiên đặt bút trong tay mình xuống, hừ lạnh nói:
- Anh cũng thật lợi hại, dụ tôi tới đây mệt sống mệt chết, bản thân thì quang minh chính đại chạy mất...
Tần Dương mỉm cười nói:
- Tôi trước nay luôn là người chuyên vung tiền mà, cô cũng không phải không rõ, cũng đừng oán giận tôi, dù sao từ khi cô tới cũng đã chắc chắn sẽ là kết quả này rồi còn gì.
Văn Vũ Nghiên mỉm cười nói:
- Được rồi, tôi quả thật đã sớm biết kết quả này, nói anh gần đây chạy đi đâu, vì sao đến cả điện thoại cũng không liên lạc được...
Tần Dương cười nói:
- Tôi lăn lộn trong nhà tù một thời gian ngắn.
Văn Vũ Nghiên lập tức kinh ngạc:
- Anh lừa cái quỷ gì vậy?
Tần Dương cười ha ha:
- Lại thêm một người không tin, chẳng lẽ lời tôi nói mà cô cũng không tin sao.
Văn Vũ Nghiên kinh ngạc nhìn Tần Dương:
- Chẳng lẽ anh thật sự vào tù hả?
Tần Dương gật đầu:
- Đúng vậy.
Văn Vũ Nghiên tò mò hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, trước kia anh cũng không làm chuyện gì phạm pháp mà, hơn nữa dù thật sự có thì cũng là chuyện nhỏ, anh lớn tướng như vậy rồi sao có thể bắt anh vào đó được?
Tần Dương cười khổ nói:
- Sư công của tôi ném tôi vào đó, làm như vậy để tôi an tâm tu hành, không bị thế giới bên ngoài quấy nhiễu.
Văn Vũ Nghiên mở to hai mắt, bất chợt cười không ngừng nói:
- Ha ha, hay cho một phương thức tu hành đặc biệt như vậy, vậy anh có đạt được thành quả không?
Tần Dương cười nói:
- Cũng được.
Văn Vũ Nghiên tò mò hỏi:
- Vậy thực lực hiện giờ của anh là gì rồi, mặc dù tôi không phải người tu hành, nhưng tiêu chuẩn của thực lực vẫn hiểu.
- Tiểu Thành đỉnh phong.
Hai mắt Văn Vũ Nghiên sáng lên:
- Lợi hại đó nha, hiện giờ anh mới chỉ có hai mươi mốt tuổi, chỉ thêm một thời gian ngắn nữa là có thể vào cảnh giới Đại Thành rồi, có thể trở thành cao thủ chân chính rồi.
Tần Dương cười nói:
- Cánh cửa kia khó lắm, có quỷ mới biết bao giờ có thể phá qua được.
Tần Dương hơi ngừng lại một chút, sau đó cười nói:
- Đừng nói tôi nữa, nói tới cô đi, làm việc mấy tháng nay cảm thấy thế nào?
Văn Vũ Nghiên cười nói:
- Không tồi, quả thật như lời anh nói, càng rèn đúc người hơn so với công ty của tôi.
Tần Dương thở dài một hơi:
- Vậy là được rồi, tôi còn sợ vừa gặp mặt là cô đã phàn nàn với tôi, sau đó còn nói sẽ không làm nữa đấy.
Văn Vũ Nghiên nhếch mày nói:
- Tôi trước giờ chưa từng làm đào binh đâu.
Tần Dương cười nói:
- Trưa nay mời cô ăn cơm, thế nào?
Văn Vũ Nghiên cười nói:
- Được đấy, ông chủ mời ăn cơm, sao tôi dám từ chối chứ?
Tần Dương cười ha ha nói:
- Đừng, đừng nói như vậy, cấp dưới như cô đây tôi không dám đắc tội đâu, lỡ trực tiếp nhăn mày không làm nữa thì phải làm sao, tôi đi đâu tìm được một nhân viên lợi hại như thế này đây?
- Bớt làm trò đi!
Văn Vũ Nghiên trợn trắng mắt nhìn Tần Dương:
- Trở về từ khi nào?
Tần Dương cười nói:
- Về được hai, ba ngày rồi. Mấy ngày qua không phải thi cuối kỳ sao, vội về thi, dù là tổng bộ hay công ty còn chưa đi tới được đây!
Văn Vũ Nghiên mỉm cười nói:
- Thật ra sinh viên như anh sao có thể không lấy được bằng tốt nghiệp chứ, dù anh không thi một môn nào, nhưng chỉ cần anh trợ giúp trường học giải quyết một số việc cũng sẽ không tới mức không lấy được bằng, vả lại, anh cần vật kia sao?
Tần Dương hỏi ngược lại:
- Hình như cô cũng không cần nhỉ.
Văn Vũ Nghiên hơi sững sờ, bỗng cười phá lên nói:
- Được rồi, nói không lại anh.
Tần Dương khẽ cười nói:
- Sư phụ tôi lúc trước cũng học ở đại học Trung Hải, nhưng vì một số biến cố cuối cùng phải buồn bã rời khỏi, tôi tới Trung Hải chính vì đền bù sự tiếc nuối của sư phụ, cho nên bất kể bận rộn ra sao, trong bốn năm học đại học này tôi nhất định phải hoàn thành, hơn nữa còn phải thuận lợi tốt nghiệp.
Văn Vũ Nghiên mỉm cười, trong mắt bất giác có tia vui vẻ:
- Sư phụ của anh Mạc tiên sinh có tiếc nuối chẳng lẽ chỉ là đại học Trung Hải thôi sao?
Tần Dương sửng sốt một chút, sờ lên cái mũi nói:
- Quả thật không chỉ ở điểm này, chẳng qua mục tiêu của người trông có vẻ dường như khó thực hiện được...
Văn Vũ Nghiên nhếch khóe môi nói:
- Anh nói khó mà thực hiện được, vậy anh đã từng thử qua rồi?