Chương 927: Có nhớ tôi hay không?
- Anh thật sự muốn thành lập công ty điện ảnh và truyền hình sao?
Nghe chị em Yến gia nói Tần Dương quyết định thành lập công ty điện ảnh và truyền hình, trong mắt Lý Tư Kỳ có chút thấp thỏm chờ mong không che giấu được.
Tần Dương cười nói:
- Vốn bỏ vào ban đầu cũng không tính là rất cao, dù sao phim cũng có thể kéo đầu tư vào, hoàn toàn có thể tạo chơi một chút, đến lúc đó bản thân đầu tư vào điện ảnh, tự làm ra sản phẩm tự quảng cáo cho chính mình, như vậy chẳng phải là miễn phí sao?
Lý Tư Kỳ không kiềm chế được cười ra tiếng:
- Cách nghĩ này của cậu ngược lại rất đặc biệt đấy.
Tần Dương cười ha hả nói:
- Được rồi, đây cũng chỉ là lý do tạm thời tôi nghĩ ra thôi, thật ra chỉ là tự cảm thấy đầu tư cho điện ảnh cũng là một việc khá thú vị.
Hai mắt Lý Tư Kỳ sáng ngời nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Được đó, vậy chờ công ty điện ảnh và truyền hình của cậu được thành lập rồi, đến lúc đó tôi cũng được phân một vai diễn rồi.
Tần Dương cười nói:
- Chị còn cần tranh một vai diễn sao, chị hiện giờ chính là ngôi sao nổi tiếng đó, nếu thật tranh thì cũng là chúng tôi ké danh tiếng của chị, dùng danh tiếng của chị tăng cao doanh thu phòng vé ấy chứ.
Lý Tư Kỳ mỉm cười nói:
- Lúc trước cậu giúp tôi như vậy, tôi dù sao cũng là người của cậu, cậu xem rồi mở đi.
Yến Tử Băng nhìn Lý Tư Kỳ, tâm trạng có phần phức tạp. Cô hiểu rất rõ ràng lời này của Lý Tư Kỳ là một lời hai ý nghĩa, không chỉ có quay phim điện ảnh hay phim truyền hình cô đều là người của hắn, có thể tùy ý trưng dụng, cũng đại diện cho chính bản thân cô cũng là người của Tần Dương...
Lý Tư Kỳ và cô đã từng thẳng thắn tán gẫu về vấn đề này, thái độ của cô khiến Yến Tử Băng cảm thán cùng với có chút hâm mộ.
Bất kể cô ấy rốt cuộc yêu Tần Dương nhiều hơn hay là cảm ơn hoặc hơi ỷ lại, thì ít nhất cô ấy hiểu rõ, hiểu rất rõ ràng, sống cũng rất thoải mái.
Mặc dù Yến Tử Băng vẫn còn trẻ, nhưng cũng đã ngây người trong giới kịch nghệ một năm, nghe được không ít chuyện trong giới văn nghệ, điều này cũng thường khiến cô phải cảm thán.
Vì để thành danh có những người đã gặp phải không ít chuyện bất công, gặp phải rất nhiều quy tắc ngầm, cũng tỷ như bộ phim đầu tiên của Lý Tư Kỳ lúc trước, vốn dĩ điều kiện của cô là thích hợp nhất, nhưng cũng vì cô không đáp ứng quy tắc ngầm nên mới thi rớt, nếu không phải có Tần Dương giúp đỡ thì sợ rằng bây giờ Lý Tư Kỳ không chừng vẫn còn chìm trong biển người, không biết phải ngược xuôi thế nào trong dòng tương lai vô hạn ấy chứ?
Năng lực của Tần Dương cường đại, Lý Tư Kỳ và Tần Dương bảo trì mối quan hệ tình nhân, còn lợi dụng danh tiếng của bản thân tận tâm tận lực trợ giúp công ty của Tần Dương, mối quan hệ này tất có thể vẫn có thể tiếp tục kéo dài, có Tần Dương bảo vệ, Lý Tư Kỳ có thể an tâm đi con đường ngôi sao đường hoàng, không cần lo lắng một chút các thủ đoạn âm u trong giới văn nghệ này.
Nếu đổi lại là Yến Tử Băng, không biết bản thân có thể lựa chọn giống như vậy hay không?
Yến Tử Băng cũng chỉ ngẫm nghĩ như vậy, thật ra Yến gia ở Trung Hải cũng có năng lực cường đại, cha của hai chị em cô còn đảm nhiệm chức vị quan trọng có thực quyền ở Kinh Thành, tiền đồ chính trị vô hạn. Có Yến gia chống lưng, Yến Tử Băng cũng không lo lắng sẽ có người có suy nghĩ xấu xa với hai chị em họ, dù sao những người kia đều đã thành tinh, cũng sẽ không vì đùa giỡn một người phụ nữ mà chọc tới phiền toái lớn cho chính mình.
Chẳng qua Yến Tử Băng có chút hiếu kỳ, nếu Lý Tư Kỳ biết chuyện giữa Tần Dương và Trang Mộng Điệp thì cô ấy sẽ nghĩ thế nào đây?
Suy nghĩ một lát, Yến Tử Băng lại bình thường trở lại. Lý Tư Kỳ có thể định nghĩa được rõ ràng như vậy quan hệ giữa cô ấy và Tần Dương, vậy thì hiển nhien cô ấy sẽ không để ý quan hệ giữa Tần Dương và Trang Mộng Điệp, hoặc chuyện của Tần Dương với người phụ nữ khác, điều mà cô ấy quan tâm có lẽ cũng chỉ có một mình Tần Dương mà thôi.
Bốn người cùng ăn cơm trưa, đi ra khỏi nhà hàng, Yến Tử Tuyết không hề cố kỵ vỗ cái bụng nhỏ của mình, vẻ mặt thỏa mãn nói:
- Bữa hải sản này ăn thật là thoải mái, quá sung sướng... Đúng rồi, tiếp theo đây chúng ta đi đâu đây?
Tần Dương vẫn chưa trả lời thì Yến Tử Băng đã chớp mắt khẽ nói:
- Không phải chúng ta đã nói với mọi người trong nhà là sau khi ăn cơm trưa xong sẽ về luôn rồi sao?
Yến Tử Tuyết hơi sửng sốt, quay đầu nhìn Yến Tử Băng, chợt như lấy lại tinh thần nói:
- À, à, à, đúng vậy, khà khà, ăn thoải mái quá nên quên mất... Vậy Tần Dương, chị Kỳ, bọn em về trước nha.
Tần Dương cũng không giữ lại, cười nói:
- Được, vậy lần sau đợi tôi về rồi hẹn lại, chuyện của hai người tôi sẽ giúp hỏi một chút trong hai ngày này.
- Được, cảm ơn!
Hai chị em thuê xe sau đó rời đi, Tần Dương quay đầu lại nhìn Lý Tư Kỳ, cười nói:
- Yến Tử Băng đây cố ý tạo không gian cho chúng ta đây mà.
Lý Tư Kỳ cười nói:
- Dù sao cô ấy cũng biết quan hệ giữa chúng ta, chúng ta hiếm khi gặp nhau, chắc chắn hi vọng có thể ở cùng với nhau một khoảng thời gian ngắn chứ sao.
Tần Dương cười nói:
- Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?
Lý Tư Kỳ có chút buồn rầu:
- Hiện tại tôi tới đâu cũng dễ dàng bị vây quanh, gần nhà tôi thi thoảng cũng sẽ có một số phóng viên hoặc người hâm mộ, không tiện dẫn cậu về đó, khách sạn cũng không được, hay là... tới nhà cậu? Nhà cậu thuận tiện không?
Tần Dương cười nói:
- Được, đến nhà tôi ngồi một lát đi, có thể uống chút trà, ừ, còn hai tiếng.
Lý Tư Kỳ chớp mắt nói:
- Tối nay cậu hẹn với ai rồi sao?
Tần Dương thẳng thắn đáp:
- Văn Vũ Nghiên, tôi không phải đã đào cô ấy tới công ty tôi rồi sao, cha cô ấy muốn gặp tôi, về phần muốn nói chuyện gì thì tôi cũng không rõ lắm.
Lý Tư Kỳ ồ một tiếng, trên gương mặt hiện lên mấy phần vui vẻ:
- Ha ha, người ta chỉ có độc một cô con gái, người thừa kế tương lai của tập đoàn Thiên Bác lại bị cậu đào tới Thi Nhã làm giám đốc, cha cô ấy chắc chắn khó chịu lắm đây!
Tần Dương nhún vai nói:
- Có lẽ vậy, cảm thấy bữa cơm tối nay ăn không ngon lắm.
- Được, đi thôi.
Lý Tư Kỳ đeo chiếc kính râm to bản che đi gương mặt của mình, đi theo Tần Dương lên xe.
Tần Dương lái xe tới trước ga ra, sau đó đi thang máy lên thẳng tầng lầu.
Tần Dương mở cửa phòng, Lý Tư Kỳ đi vào phòng, trước khi đi vào còn liếc mắt nhìn cửa phòng đối diện, cô biết Trang Mộng Điệp ở đối diện.
Ngồi xuống trên ghế sô pha phòng khách, Tần Dương cười nói:
- Tôi đi đun nước, pha chút trà uống.
Ánh mắt Lý Tư Kỳ sáng ngời nhìn Tần Dương:
- Được.
Tần Dương đi tới phòng bếp, gác ấm nước lên bếp, mở van bếp, sau đó cầm hai cốc nước ra, ngâm ít lá trà.
Bữa hải sản khi nãy ăn có hơi dầu mỡ, đúng lúc uống chút trà tiêu hóa đống dầu mỡ ấy.
Tần Dương trở lại phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha, cười nói:
- Gần đây quay phim chắc rất mệt mỏi nhỉ, xem chị có vẻ gầy hơn so với trước một chút...
Lý Tư Kỳ ừ một tiếng, thân thể nhích tới gần kéo cánh tay của Tần Dương, tựa lên người của hắn:
- Mắt nhìn của cậu thật tốt, gầy đi ba cân mà cậu cũng nhìn ra được.
Tần Dương cười ha ha nói:
- Cảm giác mà thôi.
Lý Tư Kỳ hỏi:
- Tôi đã rất lâu không gặp cậu rồi, cũng đã hơn nửa năm rồi nhỉ.
Tần Dương cười nói:
- Đúng vậy, nửa năm nay bận quá, tôi cơ bản không ở Trung Hải, chẳng qua nửa năm không gặp, danh tiếng của chị càng ngày càng vang dội hơn, hiện giờ đã là ngôi sao lớn rồi...
Lý Tư Kỳ cười nói:
- Danh tiếng có lớn hơn nữa thì đó cũng là với người khác mà thôi, dù thế nào tôi vẫn là tiểu tình nhân ngoan ngoãn của cậu... Đã lâu không gặp, cậu có nhớ tôi không?