Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 918 - Chương 928: Thật Sự Bi Thảm Tới Nhà Rồi!

Chương 928: Thật sự bi thảm tới nhà rồi!
 

Tần Dương và Lý Tư Kỳ cùng ngồi uống trà hai tiếng đồng hồ, Tần Dương liền rời khỏi nhà tới nhà của Văn Vũ Nghiên.

Lý Tư Kỳ cũng không rời đi, ở trong nhà Tần Dương xem phim chờ Tần Dương về, buổi tối cô không có việc gì làm cho nên chuẩn bị ở nhà Tần Dương một đêm, sáng sớm mai quay lại tổ quay phim.

Tần Dương chạy tới khu chung cư nơi Văn Vũ Nghiên ở, không vội vã đi vào, mà là chờ Văn Vũ Nghiên tới, sau đó mới vào khu chung cư.

Văn Vũ Nghiên khóa kỹ xe, nhìn Tần Dương chạy tới, cười hỏi:

- Không phải nói tới công ty sẽ cùng đi tới tôi sao?

Tần Dương cười nói:

- Có chút việc chậm trễ nên không tới công ty nữa, dù sao tôi tới công ty cũng là người rảnh rỗi, ngược lại sẽ ảnh hưởng tới công việc của mọi người.

Văn Vũ Nghiên trợn mắt liếc nhìn Tần Dương:

- Là ảnh hưởng tới việc chúng tôi kiếm tiền giúp anh đi?

Tần Dương cười ha hả nói:

- Ha ha, cũng giống nhau cả thôi.

Văn Vũ Nghiên xách túi xách của mình khẽ cười nói:

- Đi thôi, nhà tư bản cực kỳ độc ác, cha mẹ tôi đều ở nhà chờ rồi đấy.

Tần Dương và Văn Vũ Nghiên sóng vai đi về phía trước, cười nói:

- Sao lại có cảm giác như ra tòa bị thẩm vấn vậy nhỉ?

Văn Vũ Nghiên mỉm cười nói:

- Cũng có lẽ cha mẹ tôi cảm kích anh, cho nên mời anh ăn bữa cơm, tỏ vẻ cảm ơn một chút thì sao?

Tần Dương chớp mắt:

- Tại sao tôi không tin tưởng lắm lời cô nói này nhỉ?

Văn Vũ Nghiên mỉm cười, không tiếp tục nói nữa, trực tiếp tiến về phía trước dẫn đường.

Văn Vũ Nghiên mới đẩy cửa đại sảnh biệt thự ra, Tần Dương đã thấy được hai người Văn Ngạn Hậu và Thu Tư ngồi trong phòng khách.

Thu Tư mỉm cười đứng dậy:

- Tiểu Tần, tới rồi.

Tần Dương khách khí chào hỏi:

- Chú Văn, dì Thu, đã lâu không gặp.

Thần sắc trên gương mặt Văn Ngạn Hậu có phần kỳ lạ nói:

- Từ lần trước sau khi cậu và Tư Đồ Hương đánh một trận xong còn chưa từng gặp lại cậu, cũng đã hơn nửa năm không gặp, cậu cũng đã thành ông chủ lớn gia thế hàng trăm triệu rồi, thật đúng là hậu sinh khả úy.

Tần Dương cười nói:

- Mới kiếm được chút lợi nhuận, không thể so được với chú Văn, tập đoàn Thiên Bác của chú chính là một xí nghiệp lớn đấy ạ.

Văn Ngạn Hậu khẽ nói:

- Tập đoàn Thiên Bác quả thật rất lớn, nhưng là nhờ có được sau nhiều năm tích lũy, Thang Tam Nguyên Tần thị của cậu hiện giờ đã nổi danh khắp cả nước, hiện giờ còn tạo dựng được tập đoàn Thi Nhã, chuẩn bị khai sáng sản phẩm văn hóa của Thi NHã, còn đào Tiểu Nghiên đi làm công cho cậu, tôi phải nói cậu thật sự có bản lĩnh đấy.

Tần Dương khẽ cười nói:

- Chú Văn còn trẻ khỏe, công ty Thiên Bác của chú cũng đã là công ty lâu năm, Văn Vũ Nghiên có thể có lực phát huy tác dụng lớn ở công ty của chú, nhưng cũng không thể phát huy tác dụng then chốt, nhưng cô ấy ở Thi Nhã chính là một nguyên lão của công ty, nơi có thể phát huy được càng nhiều hơn, cơ hội có thể học tập cũng thật hơn rất nhiều.

Thu Tư cười ngắt lời nói:

- Được rồi, thức ăn lên bàn một lượt rồi, vừa ăn vừa nói chuyện đi.

Văn Vũ Nghiên tự nhiên ngồi bên cạnh Tần Dương, cảnh tượng này nhìn qua lập tức có cảm giác như cặp vợ chồng mới cưới ra mắt gia trưởng. Văn Ngạn Hậu nhìn Tần Dương ngồi đối diện, tâm trạng lập tức có chút khó chịu, giống như dã trư chạy vào nhà cải trắng, sắp sửa hái sạch cải trắng đang trồng trong đất vậy...

- Tần Dương, bản thân cậu sáng lập tức tập đoàn rồi lại mặc kệ mọi chuyện, còn kéo Tiểu Nghiên đi làm công giúp cậu, cậu làm vậy có hơi quá phận rồi đấy.

Vẻ mặt Tần Dương bất đắc dĩ nói:

- Cháu không hiểu kinh thương lắm, huống chi cháu cũng không có thời gian quản lý, nếu để cháu quản lý công ty ngược lại sẽ bị cháu làm loạn lên mất, chuyện chuyên nghiệp giao cho người chuyên nghiệp làm, đây chính là nguyên tắc của cháu.

- Vậy nửa năm nay cậu bận rộn cái gì, tôi nghe nói cậu không ở Trung Hải?

Tần Dương giải thích:

- Chạy khắp nơi ạ, lễ mừng năm mới về Thương Thuyền tới nhà ông ngoại...

Thu Tứ tò mò hỏi:

- Nhà của ông ngoại? Trước kia hình như chưa từng nghe cháu nói qua thì phải?

Tần Dương cười khổ nói:

- Trước cháu cũng không qua đó, cha mẹ cháu kết duyên cũng không được ông bà ngoại xem trọng, sau đó trở mặt vẫn chưa từng quay về, lần này bà ngoại cháu ngã bệnh, chúng cháu mới chạy về...

Văn Ngạn Hậu nhíu mày:

- Nhà ông ngoại cậu làm gì?

Tần Dương trả lời:

- Cụ thể thì cháu không rõ lắm, dù sao cũng là một thế gia tu hành.

- Thế gia tu hành?

Vẻ mặt Văn Ngạn Hậu có chút kinh ngạc:

- Mẹ của cậu tôi nhớ là họ La, Thương Thuyền có một thế gia tu hành rất nổi danh là La gia...

Tần Dương thản nhiên trả lời:

- Đúng, chính là La gia của Thương Thuyền, ông ngoại cháu tên là Khiếu Thiên.

Hai mắt Văn Ngạn Hậu nhìn chằm chằm Tần Dương:

- La Khiếu Thiên, đây chính là người có vai vế lớn trong La gia, không ngờ cậu còn có bối cảnh như vậy đấy?

Tần Dương cười nói:

- Mặc dù ông ấy là ông ngoại của cháu, nhưng bọn họ ở Thương Thuyền, cháu ở Kinh Thành, ngày thường cũng không qua lại với nhau, lần này cũng là lần đầu tiên cháu nhận quê ngoại.

Văn Ngạn Hậu bỗng nhiên cười nói:

- Cũng phải, đối với một gia đình hào môn như bọn họ mà nói, con gái chính là người gả ra ngoài, mặc dù cũng là cháu ngoại, nhưng cũng không đặc biệt coi trọng, thậm chí đến cả truyền thừa của La gia cũng không thể tiếp nhận, đương nhiên cậu thân là truyền nhân của Ẩn Môn cũng không kém so với truyền thừa này, có khi bọn họ còn phải hâm mộ ngược lại cậu đấy chứ.

Tần Dương mỉm cười nói:

- Đây chỉ là một cửa thân thích mà thôi, cháu cũng không nghĩ sẽ nhận được thứ gì từ họ cả.

Văn Ngạn Hậu nhìn Văn Vũ Nghiên với dáng vẻ bình tĩnh bên cạnh, đột ngột hỏi:

- Tiểu Nghiên, con không hề ngạc nhiên, có phải đã sớm biết cả rồi không?

Văn Vũ Nghiên gật đầu:

- Đúng ạ, vào khoảng thời gian mừng năm mới bọn con đã gọi điện thoại cho nhau, con biết anh ta ở nhà ông ngoại mấy ngày đó rồi.

Văn Ngạn Hậu cau mày:

- Sao chưa bao giờ nghe con nhắc tới vậy?

Văn Vũ Nghiên mỉm cười nói:

- Cha cũng đâu có hỏi tới, mấy tháng trước cha hỏi anh ta đi đâu, con cũng không biết anh ta đi đâu nữa, con đâu có nói dối đâu.

Văn Ngạn Hậu chán nản, con gái mình quá không tri kỷ rồi.

Thu Tư ở bên cạnh cười nói:

- Ẩn Môn mỗi một thời đại đều là tinh anh trong tinh anh, nhưng chỉ truyền lại đơn mạch, cho nên lượng người của Ẩn Môn nhất định rất thưa thớt, nhưng nhà ông ngoại của cháu chính là một gia tộc hào môn tu hành, trong giới tu hành Trung Hoa cũng là gia tộc có danh có thứ hạng, thành viên gia tộc đông đúc, cao thủ cũng có nhiều, cháu có bối cảnh như vậy người khác muốn đối phó cháu cũng phải suy nghĩ nhiều lắm đấy.

Tần Dương bất đắc dĩ nói:

- Cũng chưa chắc đâu ạ, càng dễ gặp phải đối thủ lợi hại hoặc kẻ địch càng lợi hại hơn, mấy hôm trước cháu còn bị người của Thủy Nguyệt tông đánh một trận, hơn nữa cháu còn đánh không lại, đành chịu thôi, người khác cũng sẽ không cố kỵ chỉ vì cháu là truyền nhân của Ẩn Môn hoặc có bối cảnh là La gia đâu...

Văn Vũ Nghiên tò mò ngẩng đầu lên, ánh mắt kinh ngạc:

- Anh bị đánh một trận? Lúc nào vậy? Người Thủy Nguyệt tông kia rất lợi hại sao, Mạc tiên sinh mặc kệ sao?

Tần Dương lắc đầu:

- Chính là mấy ngày trước đó, mặt cũng đánh sưng lên, người nọ là đệ tử thân truyền của Tông chủ Thủy Nguyệt tông, tông chủ thừa kế đời tiếp theo, xem như cùng thế hệ với tôi, đã là cao thủ Đại Thành, sư phụ của tôi đương nhiên không thể ra tay ức hiếp vãn bối được, cho nên tôi đành chịu bị đánh trắng trợn một trận...

Thu Tư cũng bị chọc vui vẻ trước lời của Tần Dương:

- Thủy Nguyệt tông, lại là một tông môn ẩn thế rất lợi hại, rất ít giao tiếp với thế giới bên ngoài, thành viên toàn là nữ giới, có ân oán tới hơn ba trăm năm với Ẩn Môn của cháu, xác thực là một đối thủ khó dây dưa...

Tần Dương thở dài nói:

- Còn không phải sao, Thái Thượng Trưởng lão của bọn họ muốn tìm sư công của cháu tâm sự, sư công của cháu không muốn đi, ném cháu lại liền chạy mất, người khác cùng thế hệ với cháu đánh cháu rất công bằng, sư phụ lại không thể xuất thủ... Thật sự thảm tới tận nhà rồi!
Bình Luận (0)
Comment