Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 926 - Chương 936: Chúng Ta Đổi Cách Suy Nghĩ Khác

Chương 936: Chúng ta đổi cách suy nghĩ khác
 

Tần Dương nhắm mắt lại, yên tĩnh cảm ngộ một chút, rồi lại thất vọng phát hiện tia cảm giác kia đã hoàn toàn biến mất.

Sao có thể như vậy?

Tia cảm giác kia rất đột ngột, không cách nào dùng ngôn từ để biểu đạt, nhưng lại khiến người khác có được cảm giác thoải mái kỳ lạ, thoải mái giống như bé con nhắm mắt đứng trong tử cung của người mẹ, nhưng loại cảm giác này tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, Tần Dương còn chưa kịp cảm nhận sâu sắc thì loại cảm giác đó đã biến mất không thấy bóng dáng, giống như chưa bao giờ xuất hiện vậy.

Tần Dương có chút thất vọng mở mắt, trong lòng đã hạ quyết tâm để bản thân đàn piano nhiều hơn, như vậy càng có thể tiến nhập được trạng thái kỳ ảo toàn thân như khi nãy, có lẽ có thể tìm được cảm giác lúc trước.

- Tần Dương, con thật đúng khiến ta phải chấn động!

Trương Minh đứng dậy, ánh mắt nhiệt tình nhìn Tần Dương, trên gương mặt ngập tràn vẻ kích động:

- Ta vốn cho là con không đụng tới piano một thời gian dài như vậy có lẽ trình độ đã giảm xuống rất nhiều, nhưng không nghĩ tới trình độ của con không giảm, ngược lại còn tăng lên không ít, thiên phú âm nhạc của con thật sự quá kinh người.

Tần Dương không thể hiện bất cứ thần sắc kinh ngạc nào, mỉm cười nói:

- Thầy quá khen rồi.

Vẻ mặt Trương Minh xác định chắc như đinh đóng cột:

- Ta không khen con, điều ta nói là sự thật, nếu khúc nhạc con diễn trước đó đều chỉ mang theo năm phần linh hồn, thì hiện giờ khúc nhạc con đàn ra ít nhất cũng phải tám phần, càng linh động càng dẫn dắt cảm giác người nghe trầm mê... Đáng tiếc, đáng tiếc...

Trương Minh nói đến đây, cảm xúc đang kích động hơn bỗng lại liên tục cảm thán mấy tiếng.

Tần Dương nghi hoặc nhìn Trương Minh, không rõ hắn vì sao lại thay đổi cảm xúc phức tạp như vậy.

Trương Minh nhìn Tần Dương, trong ánh mắt toàn là thưởng thức cùng tiếc hận:

- Thiên phú của con trên phương diện âm nhạc cao như vậy, con lại còn trẻ, đợi thêm một thời gian nữa con nhất định có thể trở thành ngôi sao giới piano mới, thậm chí con có thể vượt qua nhiều nhà âm nhạc thế hệ trước, trở thành nhân tài kiệt xuất trong làng âm nhạc, đáng tiếc chí của con không ở...

Tần Dương nghe Trương Minh nói như vậy, trong lòng cũng tràn đầy sự áy náy. Trương Minh dù gì cũng là giáo sư có tiếng, hơn nữa còn có danh vọng cao trong hội âm nhạc, người muốn bái hắn làm thầy không biết có bao nhiêu kẻ muốn cướp được cơ hội này tới tay, nhưng Trương Minh lại lựa chọn hắn, hi vọng bản thân có thể kế thừa trí thức của hắn, nhưng hiện giờ xem ra vốn là điều không thể.

- Thầy ơi, con xin lỗi...

Trương Minh thở dài nói:

- Haiz, thật ra cũng chỉ là tham niệm của bản thân ta mà thôi. Ta say mê âm nhạc, sau khi thu con làm học trò liền hận không thể truyền lại tất cả sở học của ta, sau đó tự thể hiện bản thân trên làng âm nhạc, chứng minh năng lực của con, cũng chứng minh ánh mắt của ta.

Tần Dương nghe được Trương Minh vừa nói như vậy, trong thâm tâm càng dâng trào cảm giác áy này:

- Thầy, việc này...

Tần Dương còn chưa nói hết lời, Trương Minh đã rất rộng lượng khoát tay:

- Không cần giải thích với ta, mặc dù con là học trò của ta, nhưng thật ra nền tảng của con cũng rất tốt, thiên phú cũng không tồi, sư phụ của con đã dạy dỗ con rất tốt, ta nhiều nhất chẳng qua chỉ như thêm hoa trên gấm mà thôi, mặc dù ta kỳ vọng con có thể tỏa sáng dị sắc trong làng âm nhạc, nhưng nếu bản thân con không nguyện ý, ta cũng sẽ không miễn cưỡng con.

Tần Dương nghe Trương Minh nói như vậy, áy náy trong lòng càng sâu. Quả thật, Trương Minh dù gì cũng là giáo sư có địa vị nổi danh làng âm nhạc trong nước, người muốn bái hắn làm thầy có rất nhiều, có thể nhận Trương Minh làm thầy cơ bản chẳng khác nào đi một chuyến xe thẳng tắp tới con đường thành công, chỉ cần bản thân không làm bậy, không tìm đường chết, cơ bản có thể tung hoành ngang dọc trên con đường âm nhạc, tiền đồ vô hạn, nhưng Trương Minh lại coi trọng hắn, chủ động muốn thu hắn làm học trò.

Sau khi Trương Minh thu hắn làm học trò luôn dốc lòng dạy bảo. Là một người thầy, không ai không hi vọng học trò của mình có thể dương danh, điều đó không chỉ để học trò vừa có thành tựu vừa có tương lai, mà người làm thầy cũng đạt được thành tựu, cũng càng có thể diện hơn không phải sao?

Tần Dương làm học trò của Trương Minh, trên phương diện thiên phú, học tập, tiến bộ, thành tích tuyệt đối không khiến Trương Minh thất vọng, nhưng Tần Dương nhất định không thể làm người nổi tiếng, bất kể bản lĩnh của hắn mạnh bao nhiêu thì nhất định cũng không thể để lộ ra, điều này khẳng định khiến Trương Minh cực kỳ thất vọng, dù sao học trò duy nhất của mình vốn rõ ràng có thể tỏa sáng cực mạnh, nhưng nhất định không muốn nổi danh.

Người biết được nhiều nhất chỉ tán gẫu vài câu, nhưng người không biết rõ sự việc e rằng sẽ cười khinh miệt, như vậy chẳng phải thể diện của Trương Minh cũng bị xấu đi vài phần sao?

Không phải ông thu nhận được một học trò sao?

Cậu ta đâu, lâu như vậy sao không có chút danh tiếng nào vậy?

Chẳng lẽ học trò mà ông thu nhận là một phế vật sao?

Chẳng lẽ ban đầu ánh mắt ông mù sao?

Tần Dương hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cho nên khi nghĩ tới những điều này, nội tâm Tần Dương liền vô cùng phức tạp.

Nếu hắn chỉ là một học trò bình thường, nếu hắn không phải đặc công Long Tổ, như vậy tất cả vấn đề hắn gặp phải cũng sẽ dễ dàng giải quyết hơn không phải sao?

Những vấn đề này không chỉ bao gồm là học trò của Trương Minh lại không thể dương danh, mà cũng bao gồm cả những vấn đề khác, suy ngẫm lại, thân phận này quả thật cho hắn chút tiện lợi, nhưng cũng khiến hắn phải chịu hạn chế rất lớn.

Tần Dương nhìn vẻ mặt tiếc hận của Trương Minh, trong lòng bỗng nhiên dâng trào vài phần xúc động, thốt ra:

- Thầy, con ra đây gọi một cuộc điện thoại đã.

Trương Minh có chút mờ mịt, nhưng vẫn rất tiêu sái gật đầu:

- Được!

Tần Dương ra khỏi phòng, đi ra phía ngoài sân thượng, suy tư hai phút, sau đó lấy ra điện thoại ra bấm dãy số điện thoại của Long Vương.

Nụ cười già nua mà sang sảng của Long Vương vang lên trong điện thoại:

- Cậu trước nay luôn là người không có chuyện không đăng tam bảo điện, hôm nay gọi điện thoại cho tôi là vì chuyện gì đây?

Tần Dương trầm giọng nói:

- Nếu tôi muốn nổi danh thì có được không?

Long Vương sửng sốt một chút:

- Nổi danh? Đã xảy ra chuyện gì vậy, vì sao lại đột ngột nói như vậy?

Tần Dương đương nhiên hiểu được vì sao Long Vương lại hỏi như vậy, vì đối với một đặc công mà nói tư liệu không tên, không họ, không có bất kỳ lai lịch gì, không tra được bất cứ điều gì mới là hoàn mỹ nhất, vì không ai quan tâm bọn họ là ai, chỉ cần quan tâm nhiệm vụ của bọn họ làm thành công hay thất bại mà thôi.

Đối với một đặc công, chấp hành nhiệm vụ thành công sẽ được ban thưởng, nhưng loại hình ban thưởng này cũng chỉ xảy ra trong nội bộ, phần nhiều là ban thưởng trên phương diện vinh dự cùng với ban thưởng tài nguyên trên phương diện tu hành, nhưng đối với cuộc sống vốn có thật ra không có bất cứ ý nghĩa nào.

Người như Tần Dương trước giờ trong cuộc sống đời thường không thiếu tiền cũng không thiếu lạc thú, hơn nữa còn là đệ tử Ẩn Môn, đối với đại đa số người tu hành căn bản có tài nguyên tu hành mà nói những phần thưởng kia có bất kỳ lực hấp dẫn nào sao?

Chỉ dựa vào lòng nhiệt huyết thôi sao?

Ai lại không muốn trả giá vì tổ quốc chứ, vì mục tiêu này mà rất nhiều người đều nguyện ý trả giá, nhưng có nên trả giá toàn bộ những gì bản thân có hay không?

Tần Dương không cảm thấy bản thân cao thượng như vậy, dù sao lúc hắn mới gia nhập Long Tổ cũng không phải vì hắn muốn gia nhập, mà là sư phụ Mạc Vũ trực tiếp ném hắn vào đó.

Tần Dương kể qua một lượt chuyện của Trương Minh, trầm giọng nói:

- Vì để che giấu tung tích của bản thân mà có quá nhiều chuyện tôi cũng không thể làm được, tôi đã phụ kỳ vọng của rất nhiều người, nhưng tôi không muốn như vậy...

Long Vương ồ một tiếng, cười nói:

- Như vậy thì không sao, chúng ta có thể đổi một cách nghĩ khác...
Bình Luận (0)
Comment