Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 925 - Chương 935: Cảm Giác Đặc Biệt Tấn Thăng

Chương 935: Cảm giác đặc biệt tấn thăng
 

Chuông báo thức điện thoại khiến Tần Dương đang ngủ choàng tỉnh. Tần Dương mở to mắt liền nhìn thấy Lý Tư Kỳ ngồi từ trong chăn dậy.

- A, tới giờ rồi, tôi phải tới tổ quay phim, không đi thì sẽ trễ mất.

Tần Dương vươn tay dụi mắt, thuận tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh mịn màng của cô:

- Tôi tiễn chị một đoạn đi, chị cũng không lái xe tới mà.

Lý Tư Kỳ cười nói:

- Không cần đâu, tôi qua tôi đã nhắn cho chị Hồng rồi, bảo chị ấy sáng sớm nay tới bên này đón tôi, thời gian còn sớm, cậu ngủ tiếp đi.

Tần Dương lắc đầu, từ trên giường ngồi dậy, xoay người cũng xuống giường:

- Đói rồi, không ngủ được nữa, ăn cơm trước đã, đợi lát nữa tôi còn phải tới nhà thầy một chuyến.

Lý Tư Kỳ cắn môi, nở nụ cười quyến rũ:

- Vận động nhiều quá... khà khà...

Hai người nhanh chóng rửa mặt mũi, Lý Hồng cũng đã gửi tin nhắn tới, Tần Dương và Lý Tư Kỳ đi vào gara, sau đó lái xe ra khỏi cửa.

Giao Lý Tư Kỳ cho Lý Hồng rồi, Tần Dương đỗ xe ven đường ngoài khu chung cư, ăn một bữa sáng no nê.

Về tới nhà, Tần Dương yên tĩnh tu hành hai tiếng đồng hồ, nhưng lại phát hiện không có tác dụng gì, có chút uể oải lắc đầu.

Dựa theo cách nói của sư phụ và Tư Đồ Hương, đột phá cảnh giới Đại Thành là một loại cảm giác kỳ diệu, anh khó có thể dùng ngôn ngữ nào để miêu tả được về nó, thế nhưng khi muốn đột phá thì nó lại là điều vô cùng dễ dàng.

Cảm giác!

Tần Dương hoàn toàn không có cảm giác gì, chỉ đành bất lực từ bỏ.

Vọt lên tắm rửa, thay đổi quần áo, Tần Dương lái xe đi tới nhà thầy Trương Minh, hôm qua hắn đã hẹn với thầy rằng hôm nay sẽ tới gặp hắn.

Tần Dương cầm theo một bọc quà tặng lớn gõ cửa nhà Trương Minh, Trương Minh thấy Tần Dương xách theo hai túi quà to, cười khổ nói:

- Đã bảo con tới không cần mang đồ gì cả, chỗ ta đây cũng không thiếu, sao con cứ nhất định không nghe vậy.

Tần Dương cười nói:

- Đây là chút tâm ý của con dành cho thầy và sư mẫu, con cũng không tiêu tiền, đây đều là mấy thứ con cầm từ chỗ sư phụ về chuyên tẩm bổ thân thể.

Trương Minh thoáng có hai phần kinh ngạc hỏi:

- Sư phụ của con hiện giờ đang ở Trung Hải sao?

Tần Dương gật đầu:

- Vâng, khoảng thời gian trước con gặp chút phiền toái, sư phụ qua giúp con giải quyết rắc rối, sau đó thì ở lại Trung Hải, tối hôm qua con còn qua chỗ sư phụ, thuận tiện cầm mấy thứ về. Sư phụ của con là danh y nổi danh, người khác mời sư phụ xem bệnh, người lấy mấy thứ này đều tự dùng, trên thị trường không có đâu.

Trương Minh cảm thán nói:

- Tần Dương con có lòng rồi.

Tần Dương cười ha ha nói:

- Con là học trò của người mà, nói ra con cũng thấy rất hổ thẹn, một năm qua gặp vài chuyện rắc rối, cơ bản không ở Trung Hải, không có thời gian tới nghe người dạy bảo...

Trương Minh cười nói:

- Con hiện giờ là ông chủ lớn rồi, sợ rằng cũng đã không còn hứng thú với âm nhạc rồi nhỉ?

Tần Dương lắc đầu:

- Gây dựng sự nghiệp chẳng qua là chút nhu cầu, thật ra bản thân con không hiểu kinh doanh, hơn nữa ảnh hưởng của con cũng không phải trong công ty, công ty đều có chuyên gia quản lý, là những chuyện khác, sở thích của con với piano hay âm nhạc không có vấn đề gì với việc con có bao nhiêu tiền.

Trương Minh nhìn vẻ mặt thành khẩn và hổ thẹn của Tần Dương, trong lòng rất vui mừng, mặc dù học trò này của hắn dường như còn lợi hại hơn hắn nhiều, nhưng phẩm tính của Tần Dương thì không thể nghi ngờ, người trẻ tuổi bình thường tự gây dựng sự nghiệp kiếm tiền gia thế tới hàng trăm triệu sợ rằng cái đuôi đã sớm vểnh lên tận trời xanh rồi, đâu còn khiêm tốn bình thản được như trước nữa?

- Đến phòng đánh đàn đi, để ta xem trình độ của con gần đây có thụt lùi không.

Tần Dương gật đầu đáp ứng, nét mặt thoáng có hai phần ngượng ngùng, nửa năm nay hắn chưa một lần chạm qua piano đâu.

- Thầy ơi, con đã quá lâu không đụng tới piano rồi, con luyện tay trước đã...

- Được, con đàn của con, đừng quan tâm tới ta.

Trương Minh đáp ứng, bưng một chiếc ghế ngồi phía sau Tần Dương, như vậy Tần Dương sẽ không nhận ra hắn, cũng sẽ không quấy nhiễu tới Tần Dương.

Hai tay Tần Dương rơi xuống, lập tức hàng loạt nốt nhạc như nước chảy mây trôi trong nháy mắt vang lên.

Trương Minh nghe được hơn mười giây, hàng lông mày lập tức nhíu lại, ánh mắt thoáng có chút thất vọng. Hắn vô cùng chuyên nghiệp trên phương diện piano, chỉ vừa nghe đã nghe ra được âm trong tiếng đàn này có phần ngượng ngập, không đủ mượt mà như ý muốn, không đủ thuận lợi.

Ba ngày không luyện ngượng tay, thứ như piano chỉ cần cách khoảng thời gian ngắn không đụng tới sẽ rất ngượng ngập, Tần Dương chắc hẳn ít nhất đã nửa năm không chạm tới piano, cảm giác nay thụt lùi đương nhiên vô cùng nghiêm trọng.

Trương Minh có thể nói là vừa yêu vừa hận Tần Dương, yêu là thiên phú của hắn, tính cách của hắn, hận chính là hắn quá mạnh mẽ, giống như không có chuyện gì làm khó được hắn, điều này khiến Trương Minh căn bản không cách nào tịnh tâm thăng cao tạo nghệ piano, dù sao đối với Tần Dương mà nói piano chính là một công cụ hun đúc tình cảm sâu đậm, là một sở thích, chứ không phải công cụ mưu sinh, cũng không phải sự nghiệp của hắn.

Tần Dương dường như cho tới giờ không định sẽ phát triển trên phương diện piano, điều này khiến Trương Minh có chút thất vọng.

Trương Minh không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nghe, vài phút sau đó ánh mắt Trương Minh lộ ra mấy phần ngạc nhiên và mừng rỡ, vì trong mấy phút ngắn ngủi tiếng đàn đã dần trở nên linh động, giống như nước suối uốn lượn chảy không đứt quãng.

So sánh rất đơn giản, ban đầu khúc nhạc Tần Dương đánh ra chỉ có hình mà không có thần, nhưng khi Tần Dương càng ngày càng điều khiển quen thuộc rồi, cảm giác của hắn cũng chậm rãi trở lại, hoàn toàn có thể ném tâm tình vào trong đó, mà khúc nhạc cũng theo tinh thần của hắn gia nhập dần trở nên linh động có thần, giống như trong thể xác bắt đầu có linh hồn, càng sống động hơn.

Tần Dương tùy ý đánh đàn, khoảng hai mươi phút sau, Tần Dương mới ngừng tay lại, quay đầu cười nói:

- Khởi động cũng kha khá rồi, tìm lại được chút cảm giác, tiếp theo con sẽ đàn một khúc, xin thầy chỉ giúp chỗ sai.

Hai mắt Trương Minh tỏa sáng nhìn chằm chằm Tần Dương, ừ một tiếng, ánh mắt ngập tràn sự chờ mong, bởi vì hắn dường như cảm thấy cầm kỹ của Tần Dương có vẻ cao hơn so với trước.

Tần Dương tùy ý đàn một khúc "Ánh trăng". Hắn thu liễm tâm thần, để suy nghĩ của bản thân nằm trong không gian ảo tưởng tình cảm, ngón tay của hắn giống như có sinh mạng lướt đi trên những phím đàn trắng đen, giống như tiểu tinh linh ngập tràn sức sống.

Trương Minh trước đã từng nghe Tần Dương đàn qua khúc "Ánh trăng", nhưng lúc này được nghe khiến nội tâm của hắn càng vang dội cảm xúc kinh ngạc, bởi vì Tần Dương đàn khúc "Ánh trăng" lúc này càng sinh động linh động hơn so với trước kia, càng khiến người ta dễ dàng rơi vào chính giữa thế giới mà hắn dựng nên, rong chơi trong đó không cách nào tự kiềm chế được.

Tần Dương đàn một khúc nhạc trôi chảy, sau đó động tác ưu nhã nâng mười ngón tay lên, thả một hơi thật dài, trong ánh mắt tỏa ra sự kinh ngạc và bất ngờ.

Điều khiến Tần Dương kinh ngạc cũng không phải bản thân điều khiển phím đàn ngày càng mạnh mẽ, tình cảm cũng ngày càng dễ dàng dẫn dắt vào, vì ở đây cũng có nguyên nhân liên quan. Thực lực của Tần Dương ngày càng tăng lên, tố chất thân thể và tính khống chế tự nhiên cũng tăng phạm vi lên, để hắn đàn càng như cá gặp nước, mà khi hắn tu hành đồng thuật càng hiểu rõ hơn chiều sâu tinh thần lực, khiến hắn có thể càng khắc sâu phần cảm giác nhân tình này dung nhập vào trong âm nhạc, cho nên cầm kỹ tăng lên là điều vô cùng bình thường.

Khiến Tần Dương bất ngờ chính là khi hắn trầm mê đàn piano, thân thể thả lỏng, đan điền của hắn dường như nổi lên chút dao động, trong thân thể dường như có tia cảm giác kỳ lạ nho nhỏ...
Bình Luận (0)
Comment