Chương 934: Người mình?
Khi Tần Dương rời khỏi nơi ở của Mạc Vũ, tâm trạng còn có phần vi diệu.
Ẩn thị?
Trước kia Tần Dương thật sự chưa từng nghĩ tới thân phận này, nhưng sau khi được sư phụ nhắc nhở, Tần Dương cảm thấy ở một mức độ nào đó thì Tư Đồ Hương thật đúng xứng với cái thân phận ẩn thị này, dù sao cô ấy không phải tự phong đầy tớ cho chính bản thân rồi sao?
Ẩn thị vốn chính là người hầu của Tông chủ Ẩn Môn, tất cả ẩn thị đều phục vụ vì Tông chủ, giữa bọn họ đều có tình bạn tin tưởng tuyệt đối.
Tư Đồ Hương và hắn cũng coi như không đánh không quen, sau khi hắn giúp cô báo thù lớn xong, Tư Đồ Hương như biến thành một người khác, càng trả giá vì hắn mà không giữ lại gì, thậm chí đến cả tập đoàn Hoàn Vũ của cô cũng không để ý tới, có thể thuận tay chuyển toàn bộ cho hắn bất cứ khi nào, còn ấy phương thức của bản thân thần phục hắn.
Mặc dù chuyển biến của Tư Đồ Hương vẫn khiến Tần Dương kinh ngạc như cũ, nhưng dù thế nào thì kết quả đã như vậy rồi.
Tần Dương đã từng thắc mắc, trước không phải có quy định ẩn thị phải là người thường mới được sao, dù sao mỗi đời Ẩn Môn đều là độc truyền, nếu ẩn thị là người tu hành mạnh mẽ mà nổi lên ý xấu có lẽ sẽ rước phải tai họa ngầm khổng lồ.
Mạc Vũ nói cho Tần Dương biết hiện giờ thời đại đã khác rồi, cũng không cần quá bảo thù không chịu thay đổi, dù sao vật sở hữu hiện tại của tông môn đều có mã quét, về phần những vật chết kia thật ra cũng không cần quá để ý.
- Khi nào con còn sống thì hãy xử lý sạch sẽ những thứ kia đi, truyền thừa của Ẩn Môn chỉ cần truyền thừa bản lĩnh và tinh thần, những thứ đồ cổ sang quý có giá trị kia căn bản cần thiết thì giữ lại, dù sao cũng không ăn được, còn thì chỉ toàn dẫn tới rắc rối cho bản thân mà thôi.
Tần Dương nghe thấy Mạc Vũ nói như vậy lập tức nhớ tới quỹ từ thiện chữa bệnh Tiết Uyển Đồng đang tạo dựng, bán những món đồ này đi lấy tiền mặt giao cho Tiết Uyển Đồng, trợ giúp những người cần giúp đỡ không phải được rồi sao?
Tần Dương nói qua một lần đề nghị của bản thân, Mạc Vũ vô cùng tán thành, tỏ vẻ hắn hoàn toàn không có ý kiến gì, để Tần Dương xem mà làm.
Tần Dương vừa lái xe vừa suy tính xem đợi sau khi hắn từ đảo Síp trở về liền suy xét tới cầm từ trong phòng tối tông môn ra một số món đồ mang đi bán, ừ, giao cho Tư Đồ Hương làm đi, trong tay cô cũng có đoàn đội, làm những chuyện này hiệu suất cũng nhanh, tốt hơn so với tự hắn đi làm.
Tần Dương xuống xe ở cửa khu chung cư, mua ít quà vặt, cầm về nhà, mở cửa phòng, ánh mắt liếc qua lập tức sững sờ.
Trên ghế sô pha có người, còn không chỉ có một người.
Lý Tư Kỳ, Trang Mộng Điệp và Lam Linh Vũ đang cùng tập trung tinh thần xem phim, hơn nữa thần sắc cả ba đều có vẻ khẩn trương, còn nắm tay thật chặt.
Âm thanh cửa phòng mở ra khiến cả ba cô gái đồng loạt quay đầu, trên gương mặt thể hiện vẻ kinh sợ, khi nhìn thấy rõ ràng là Tần Dương thì sắc mặt cả ba đều thả lỏng.
- Tần Dương, cậu đã về rồi.
Trang Mộng Điệp đứng dậy mỉm cười nói:
- Trước chị gõ cửa tìm cậu định mượn cái cờ lê, thấy Lý Tư Kỳ ở đây, bọn chị liền tìm cô ấy chơi.
Tần Dương cười nói:
- Mọi người xem gì mà vẻ mặt khẩn trương vậy?
Lý Tư Kỳ cười hì hì nói:
- Bọn tôi đang xem phim kinh dị, thật dọa người.
Tần Dương cầm theo đồ ăn khuya đi tới mỉm cười nói:
- Đã sợ mà còn muốn xem, chị vẫn chưa ăn gì đúng không, tôi gói cho chị chút đồ ăn...
Lý Tư Kỳ le lưỡi một cái:
- Khi nãy chị Trang đã gọt cho tôi ăn quả táo nhỏ rồi.
Tần Dương đặt đồ ăn khuya xuống, cười nói:
- Chị được lắm, trốn trong nhà xem tivi còn được ăn cơm, chế độ của ngôi sao lớn thật không giống người thường, có ăn đồ ăn khuya không, cả hai người nữa, có ăn chút không?
Lam Linh Vũ vươn tay mở hộp ra, nhìn Ma Lạt Thang* đo đỏ trong hộp, hai mắt lập tức sáng ngời, lại mở cái hộp bên cạnh ra, là màn thầu. (* là một món ăn bình dân đặc sắc truyền thống bắt nguồn từ trấn Ngưu Hoa, thuộc thành phố Lạc Sơn, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc)
- Ma Lạt Thang! Màn thầu! Muốn ăn, tôi muốn ăn!
Tần Dương cười nói:
- Được, vừa xem vừa ăn đi.
Lý Tư Kỳ ngẩng đầu hỏi:
- Ừ, cậu có muốn xem cùng không?
Tần Dương cười nói:
- Mọi người xem trước đi, tôi còn đi tắm trước đã, chạy một đường thân toàn mồ hôi...
- Được!
Tần Dương lên lầu thoải mái tắm rửa, chậm rãi xong xuôi, thay một bộ đồ ngủ, sau đó mới đi xuống tầng lầu, lại phát hiện phim đã chiếu xong, hai người Trang Mộng Điệp và Lam Linh Vũ đã không thấy nữa, chỉ có một mình Lý Tư Kỳ ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, tùy ý bấm kênh xem tivi.
- Hả, hai người kia đâu?
- Xem phim xong hai cô ấy đã đi rồi...
Gương mặt của Lý Tư Kỳ hơi ửng hồng, hiển nhiên trước mặt Trang Mộng Điệp và Lam Linh Vũ ngủ lại nhà Tần Dương vẫn có chút mắc cỡ, mặc dù cô đã nói hiếm có dịp Tần Dương trở về tụ họp ở đây, ngủ lại một đêm, sáng sớm mai tới thẳng tổ quay phim, nhưng cô có thể nhìn ra được trong ánh mắt cười dịu dàng của Trang Mộng Điệp mơ hồ cảm thấy có lẽ Trang Mộng Điệp đã đoán ra được quan hệ giữa cô và Tần Dương.
Tần Dương ồ một tiếng, cũng không thấy bất ngờ, đừng nói là Lam Linh Vũ, bản thân Trang Mộng Điệp thông tuệ hơn người, tâm tư thành thục, tuyệt đối sẽ không làm chuyện khiến bản thân hoặc mọi người ngượng ngùng, chẳng qua khó bảo toàn sẽ bị cô nàng trêu chọc...
Tần Dương ngồi xuống trước mặt Lý Tư Kỳ, vươn tay ôm eo của cô, mỉm cười hỏi:
- Định xem tivi cả đêm sao?
Lý Tư Kỳ tiện tay tắt tivi, xoay người ngồi trên đùi Tần Dương, cắn môi:
- Chị Điệp có phải đã đoán được quan hệ giữa hai chúng ta rồi không?
Tần Dương cười nói:
- Tôi cũng không nói với chị ấy, hôm nay không phải mọi người cùng nói chuyện sao, sao tôi biết được đây?
Hai mắt Lý Tư Kỳ ngập tràn sóng nước vỗ bả vai Tần Dương một cái, thở phì phò nói:
- Cậu rõ ràng đang chế giễu người ta mà.
Tần Dương ôm chặt eo của cô, cười nói:
- Chị sợ chị ấy biết sao?
Lý Tư Kỳ nhìn vào hai mắt Tần Dương:
- Tôi cảm thấy chị Điệp hẳn đã đoán ra được, thậm chí dù là Lam Linh Vũ cũng đã đoán ra được, nhưng hai cô ấy hình như không cảm thấy kỳ quái, hơn nữa tôi cảm giác chị Điệp vô cùng thân mật với tôi, nghe nói tôi chưa ăn cơm còn đặc biệt làm cho tôi một đĩa cơm rang trứng, vốn dĩ tối tôi không định ăn, chẳng qua không từ chối được...
Lý Tư Kỳ nói tới đây liền hơi ngừng lại, bỗng nhiên như nghĩ tới điều gì đó liền vươn tay ôm chặt mặt của Tần Dương:
- Tôi lấy lại tinh thần rồi, cậu và chị Điệp có phải cũng... giống như hai chúng ta không?
Tần Dương cười khổ:
- Đừng bát quái như vậy được không?
Lý Tư Kỳ thấy Tần Dương không phản đối, lập tức cười rộ lên, ánh mắt có chút là lạ:
- Khó trách chị Điệp đối xử với tôi đặc biệt tốt, là vì chị ấy đoán được chuyện tôi là tiểu tình nhân của cậu, ừ, biết tôi là người nhà cho nên mới thân thiết như vậy với tôi sao?
- Người một nhà?
Tần Dương kinh ngạc cười nói:
- Chị biết đặt tên ghê.
Lý Tư Kỳ cười khà khà nói:
- Trừ vị chính cung nương nương của cậu là ai còn chưa xác định kia, những người khác danh bất chính, ngôn bất thuận, đương nhiên đều là người một nhà rồi...
Tần Dương nhìn Lý Tư Kỳ, thoáng có hai phần hiếu kỳ:
- Chẳng lẽ chị không ghen hoặc không tức giận sao?
Lý Tư Kỳ vươn tay ôm cổ Tần Dương:
- Tôi ghen cái gì, muốn ghen cũng phải ghen với bạn gái của cậu, vợ con của cậu, tôi không cầu gì khác, chỉ cầu lỡ như có một người người kia biết rồi tức giận đánh tới cửa, cậu cũng không nên đứng bên cạnh nhìn tôi bị đánh là được..