Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 923 - Chương 933: Ẩn Thị?

Chương 933: Ẩn thị?
 

Khi Tần Dương rời đi là Văn Vũ Nghiên đưa hắn ra cửa.

- Anh và ba tôi nói chuyện cũng không được thoải mái nhỉ?

Tần Dương hơi sững sờ, nghiêng mặt qua nhìn gương mặt xinh đẹp lộng lẫy như họa của Văn Vũ Nghiên:

- Tại sao lại nói như vậy?

Trong ánh mắt của Văn Vũ Nghiên có phần trêu tức nói:

- Đoạn đối thoại của hai người rất giả, tính cách của ba tôi, quan cảm với anh, nói lý ra ông ấy sẽ không thể nói chuyện hòa thuận như vậy với anh đâu.

Tần Dương bĩu môi, được rồi, dù sao Văn Vũ Nghiên là con gái của ông ta, hiểu rõ tính cách của cha mình, như vậy quả thật rất bình thường, nhưng nếu Văn Vũ Nghiên đã nhìn ra thì Thu Tư nhất định cũng đã nhìn ra được.

Văn Vũ Nghiên đi tới trước mặt Tần Dương, dừng bước lại, xoay người, quay mắt nhìn Tần Dương:

- Có thể nói một chút xem hai người đã trò chuyện điều gì không?

Tần Dương lắc đầu, mỉm cười nói:

- Đây là đối thoại giữa hai người đàn ông.

- Tỏ vẻ thần bí...

Văn Vũ Nghiên hừ một câu, cũng không truy hỏi thêm nữa, đổi lại câu hỏi khác:

- Khi nào thì anh đi?

- Chuyến bay ngày mai.

Văn Vũ Nghiên ừ một tiếng:

- Lên đường bình an, tôi cũng không đi tiễn đâu.

Tần Dương cười nói:

- Được, trở về lại hẹn gặp.

Ngay khi Tần Dương sắp lên xe, Văn Vũ Nghiên bỗng nhiên mở miệng nói:

- Anh có định theo đuổi tôi không?

Tần Dương quay đầu, cười nói:

- Thử không?

Văn Vũ Nghiên mỉm cười, không trả lời câu hỏi, chỉ khoát tay:

- Về rồi gặp.

Tần Dương cười nói:

- Cô có đáp ứng hay không đây?

Văn Vũ Nghiên mỉm cười trả lời:

- Không phải anh bảo thử xem sao ư, điều này không cần tôi đáp ứng đâu nhỉ.

- Được, hẹn gặp lại.

Tần Dương khoát tay, tiến vào trong xe, lái xe rời khỏi biệt thự Văn gia.

Sau khi Tần Dương rời đi cũng không về thẳng nhà, mà rẽ ở chỗ ngoặt, lái xe tới hướng chỗ ở của sư phụ Mạc Vũ.

Khi Tần Dương tới chỗ của Mạc Vũ thì Mạc Vũ đang xem tivi, thấy Tần Dương vào cửa liền tiện tay cầm điều khiển tắt tivi đi.

- Muộn như vậy còn tới đây là có chuyện gì khẩn cấp sao?

Tần Dương ừ một tiếng:

- Con mới ăn cơm ở Văn gia về đây, xảy ra một chuyện.

Mạc Vũ buông điều khiển trong tay xuống, xoay người:

- Con tới Văn gia ăn cơm? Chuyện gì vậy?

Tần Dương kể lại một lần chuyện bản thân phát hiện được, sắc mặt của Mạc Vũ lập tức trở nên nặng nề:

- Ý của con là Văn Ngạn Hậu có thể chính là kẻ hạ độc thủ vụ tai nạn xe cộ lúc trước sao?

Tần Dương gật đầu:

- Mặc dù không có chứng cứ, nhưng từ phản ứng của ông ta chung quy khiến con cảm thấy không đúng, vì ông ta không hề có bất cứ biểu tình ngạc nhiên nào, cũng không hỏi con rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Mạc Vũ trầm ngâm vài giây:

- Con dự định làm thế nào?

Tần Dương lắc đầu nói:

- Dù sao cũng chỉ là nghi ngờ, tạm thời giả bộ không biết, bản thân cẩn thận một chút là được.

Mạc Vũ lo lắng hỏi:

- Nếu mối nghi ngờ của con là thật, tên đó quả thật từng ra tay với con, hiện giờ con và tên đó coi như đã tỏ rõ thái độ, có thể sẽ đối phó với con một lần nữa đấy.

Tần Dương cười nói:

- Con thường xuyên ở bên ngoài, khi ở Trung Hải đa phần thời gian đều ngốc ở trường học, không dễ hạ thủ như vậy được.

Mạc Vũ suy nghĩ một chút nói:

- Vậy để ta bảo Khang Huy và Hà Tú âm thầm bảo vệ con đi, đợi tới khi thực lực của bản thân con đột phá tới cảnh giới Đại Thành rồi thì năng lực ứng biến cũng sẽ mạnh hơn rất nhiều.

Tần Dương cũng không từ chối lòng tốt của sư phụ, dù sao tính mạng là của bản thân, có cao thủ âm thầm bảo vệ không phải là chuyện tốt sao?

- Được, cảm ơn sư phụ, nhưng cũng không gấp, chờ con trở lại rồi bắt đầu đi.

Tần Dương đã sớm nói với Mạc Vũ chuyện muốn đi đảo Síp, Mạc Vũ cười nói:

- Con cũng có thể dẫn họ cùng đi tới đảo Síp, dù sao bọn họ hiện giờ cũng đều đang nhàn rỗi.

Tần Dương cười nói:

- Tạm thời không cần, bên con đã dẫn theo hai cao thủ Đại Thành rồi, nếu không đủ người, con lại cầu cứu thêm sư phụ.

Mạc Vũ kinh ngạc hỏi:

- Hai Đại Thành?

Tần Dương cười hì hì trả lời:

- Tư Đồ Hương và Liễu Phú Ngữ, Liễu Phú Ngữ ở ngoài sáng, Tư Đồ Hương ở trong tối.

Mạc Vũ cười ha ha nói:

- Con được đấy, còn có thể dụ Liễu Phú Ngữ cùng đi, thú vị, trước đó con né cô ta lâu như vậy, cô ta nguyện ý giúp con sao?

Tần Dương có chút ngượng ngùng nói:

- Khi con trở về trường thi cuối kỳ đã bị cô ta chặn cửa, hung hăng đánh con một trận trong rừng cây nhỏ, đoán chừng đã xả giận rồi, vẫn còn cảm thấy chút xấu hổ đây, dù sao lấy thực Đại Thành uy hiếp Tiểu Thành quả thật không tính là một chuyện...

Mạc Vũ ngạc nhiên:

- Con bị cô ta đánh một trận dữ dội?

Tần Dương cũng không nói với Mạc Vũ chuyện này liền gãi đầu, ngượng ngùng gật đầu:

- Vâng, cô ta cũng không ra tay nặng tay, huống chi da dẻ con thô ráp, trông qua cũng không nhẹ, thực tế đánh không chí mạng, cho nên con cũng không kể lại cho người nghe.

Sắc mặt Mạc Vũ có chút cổ quái:

- Được rồi, con là Tông chủ đời sau của Ẩn Môn, cô ta là Tông chủ đời sau của Thủy Nguyệt tông, nếu các con có thể tạo dựng tình hữu nghị, hơn nữa sau này mà chấm dứt được đoạn ân oán này thì cũng là một chuyện tốt.

Tần Dương mỉm cười nói:

- Con cũng nghĩ như vậy, dù sao phải kì kèo dây dưa không rõ ràng với một đám phụ nữ thì tính là chuyện lớn gì, đánh thắng cũng không có gì vẻ vang, đánh không thắng thì càng mất mặt, chẳng lẽ chỉ có thể luôn trốn tránh như sư công sao...

Mạc Vũ nở nụ cười tế nhị:

- Lời này của con nói với ta là được rồi, nếu bị sư công của con nghe thấy được thì liệu con còn quả ngon để ăn không đây!

Tần Dương cười hắc hắc:

- Con đương nhiên chỉ nói với sư phụ một chút thôi, chứ con không dám nói trước mặt sư công đâu, sẽ bị sửa trị ngay.

Mạc Vũ cười nói:

- Con hiện giờ đã hai mươi mốt, sắp hai mươi hai rồi, cộng thêm kinh nghiệm của con hoàn toàn đã xem như người trưởng thành rồi, rất nhiều chuyện con có thể tự xử lý, không cần phải hỏi tới ý kiến của ta nữa, nếu con cần trợ giúp gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho ta.

Tần Dương gật đầu, bỗng cười nói:

- Sư phụ, thực lực của người hẳn là Siêu Phàm nhỉ?

Mạc Vũ gật đầu:

- Siêu Phàm đỉnh phong, còn cách một ngưỡng cửa là lên Thông Thần, đã thử phá mấy năm, gần đây càng hiểu được nhiều hơn, có lẽ một ngày nào đó có thể đột phá cũng không chừng, đương nhiên cũng có thể không phá được ngưỡng cửa kia.

Hai mắt Tần Dương sáng ngời:

- Hi vọng con có thể sớm ngày tiến vào cảnh giới Đại Thành, trông qua cảnh giới thực lực chỉ cách nhau một chút, nhưng thực lực thật sự lại kém xa nhau một trời một vực, rất dễ khiến người khác tức giận mà. Con hiện giờ nhờ tố chất thân thể hẳn có thể vô địch dưới Đại Thành, một đánh Tiểu Thành đỉnh phong cũng không có vấn đề gì, nhưng khi gặp phải cảnh giới Đại Thành vẫn bị đánh gục.

Mạc Vũ cười nói:

- Đó là vì sao qua được cánh cửa Đại Thành là chất bay vọt hẳn lên, đợi con tiến vào cảnh giới Đại Thành rồi, thể chất biến dị của con không chừng còn có thể xảy ra biến hóa lần nữa, đến lúc đó còn không nói rõ được tình huống gì xảy ra đâu, ta hiện giờ cũng đang thấp thỏm chờ mong đây.

Tần Dương ừ một tiếng, cười nói:

- Đúng rồi, sư phụ, Tư Đồ Hương cũng thuận lợi đột phá cảnh giới Đại Thành rồi, nghe nói trước kia cô ấy từng nhận chỉ điểm của người sao?

Mạc Vũ gật đầu:

- Ừ, cô ấy mang quan hệ sư đồ trên danh nghĩa với Lục Thiên Sinh, ta thấy cô ấy cũng đáng thương liền giúp một chút, dù sao cũng không tính là truyền nhân, coi như là hỗ trợ đi, hơn nữa cô gái này hiện giờ không phải đã là bạn của con sao, còn có ước hẹn người hầu năm năm, cũng không tính là người ngoài...

Sắc mặt Tần Dương có chút quái dị trả lời:

- Cô ấy hiện giờ là người phụ nữ của con, còn tự cho bản thân là đầy tớ...

Mạc Vũ cũng sửng sốt một chút:

- Vậy sao, thật ra con có thể suy nghĩ một chút để cô ấy làm ẩn thị của con...
Bình Luận (0)
Comment