Chương 932: Một vở tuồng vui đấu đá không ngừng
Tần Dương và Văn Ngạn Hậu nói chuyện với nhau đương nhiên tan rã trong bầu không khí không vui vẻ, khi ngón tay của Văn Ngạn Hậu hung hăng điểm Tần Dương trong hư không vài cái, hừ lạnh một cái xoay người rời đi, Tần Dương nhìn theo bóng lưng của Văn Ngạn Hậu, hai mắt rũ xuống, trong mắt hiện lên tinh quang khiến người khác phải sợ hãi.
Khi hắn nhắc tới vụ mưu sát thông qua tai nạn xe cộ kia, trên gương mặt Văn Ngạn Hậu không có bất kỳ kinh ngạc hay nghi hoặc, hắn thậm chí còn không hỏi thăm dù chỉ là một câu rốt cuộc vụ tai nạn xe cộ là sao.
Mặc dù Văn Ngạn Hậu có lí do thoái thác có vẻ ổn thỏa, nhưng phản ứng đầu tiên của hắn cũng không đúng.
Nếu hắn thật sự vô tội, vậy khi đối mặt với Tần Dương bỗng nhiên lên án giết người, phản ứng đầu tiên ít nhất cũng nên là sau khi biết rõ ràng chân tướng chuyện này mới thanh minh cho bản thân mới đúng.
Văn Ngạn Hậu không hề nghĩ ngợi liền nói gì mà nếu bản thân thực sự muốn đối phó Tần Dương cũng sẽ phái ra cao thủ Đại Thành, suy nghĩ qua loa thì dường như có vẻ cũng không sai, nhưng nếu ngẫm lại kỹ càng thì lại có sơ hở.
Khi đó thực lực của Tần Dương cũng không cao, nếu xuất động cao thủ Đại Thành tới giết Tần Dương thì hầu như là chuyện nắm chắc, nhưng giết chết với tai nạn xe cộ hoàn toàn là hai kết cục khác nhau.
Nếu hắn bị giết, vậy sư phụ Mạc Vũ nhất định sẽ tìm ra sự thật báo thù cho hắn, còn Văn Ngạn Hậu hiển nhiên bị hiềm nghi vô cùng lớn, nhưng nếu Tần Dương chết ngoài ý muốn, dù có chút nghi hoặc, nhưng ai có thể đào ra được sự thật đây?
Tổng hợp lại những yếu tố này, nếu thật sự Văn Ngạn Hậu muốn giết mình, vậy thì tất cả đã rõ ràng rồi.
Đến mức bản thân vừa rời khỏi Văn gia liền gặp phải tai nạn xe cộ, cho dù bản thân thực sự chạy thoát, đào ra được chút bí ẩn, Văn Ngạn Hậu cũng có thể dùng một số đạo lý rửa sạch tội danh cho bản thân.
Cho dù ông đây thật sự muốn hại mày, vậy vì sao phải chọn đúng hôm đó, vì sao nhất định phải ở trước cửa nhà tao, như vậy không phải đã tự đánh đã khai rồi sao?
Lúc này tâm trạng của Tần Dương có chút âm u, mặc dù lúc này Tần Dương không có một chứng cứ xác thực có thể chứng minh chuyện kia có liên quan tới Văn Ngạn Hậu, nhưng ở giây phút ban nãy Tần Dương đã xác định được từ cảm giác của bản thân rằng chuyện kia quả thật có liên quan tới Văn Ngạn Hậu.
Có lẽ hắn chính là kẻ hạ độc thủ sau màn, hoặc hắn là người chứng kiến, tham gia hoạt động mưu sát này.
Giống như lúc trước hắn giật dây thiên tài Lý gia tới theo đuổi Văn Vũ Nghiên, đối nghịch với mình, thậm chí thiếu chút nữa đã hại chết mình, hắn không phải chính là kẻ châm ngòi thổi gió, ngồi yên xem hổ đấu sao?
Thắng, hắn ngồi thu lợi, bản thân cũng không dính bất cứ luật nhân quả nào, thua, hắn có thể từ chối tất cả, không để ý tới.
Tần Dương hít một hơi thật sâu, khôi phục lại tâm tình của bản thân.
Hắn không có bất kỳ chứng cứ nào, chuyện này hắn chỉ có thể giấu ở trong lòng, tìm một cơ hội thích hợp chứng minh chuyện này.
Có lẽ chuyện này đã xảy ra, người khác có thể hoàn toàn không cách nào chứng minh được, bởi vì hoàn toàn không có bất kỳ chứng cứ nào, nhưng Tần Dương thì có thể.
Đồng thuật!
Một khi tu hành đồng thuật tới tầng thứ tư Hắc Động là có thể cưỡng chế thôi miên người khác, nếu đối phương là cường giả tu hành có ý chí tinh thần lực cường đại thì có lẽ rất khó, nhưng Văn Ngạn Hậu chỉ là một người bình thường, muốn thôi miên hắn thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Hiện giờ đồng thuật của Tần Dương chỉ tới tầng thứ ba Từ Lực, muốn thôi miên Văn Ngạn Hậu trong lúc vô tình là chuyện căn bản chưa thể xảy ra.
Tần Dương cũng không sốt ruột, thậm chí cũng không có ý định nhờ sự giúp đỡ từ sư công, hắn đang dự định tự giải quyết chuyện này, chẳng qua từ giờ trở đi nếu Tần Dương ở nước ngoài thì may, còn khi ở Trung Hải thì càng phải cẩn thận hơn, dù sao bản thân và Văn Ngạn Hậu hiện giờ cơ bản cũng xem như trở mặt rồi.
Văn Ngạn Hậu và Tần Dương cùng trở lại phòng khách một lần nữa, thần sắc cả hai cũng đã khôi phục dáng vẻ bình thường, trong lòng đều đang tự suy nghĩ điều gì đó, chẳng qua chỉ có bản thân họ mới rõ ràng.
Ánh mắt của Thu Tư và Văn Vũ Nghiên đều liếc tới liếc lui trên gương mặt của cả hai, Văn Ngạn Hậu cười ngồi xuống:
- Sao hai người đều nhìn anh như vậy, anh chỉ tùy ý tâm sự mà thôi, ừ, với tư cách là một người đàn ông.
Tần Dương cười nói:
- Đúng, chúng cháu chỉ tùy ý tâm sự mà thôi, không có gì đâu.
Ánh mắt của Thu Tư đảo qua hai người, sau đó nở nụ cười nói:
- Hai người đấy, có chuyện gì không thể nói ở đây được sao, còn nhất định phải nói riêng với nhau.
Tần Dương cười hì hì nói:
- Thật ra cũng không có gì, chú Văn là lo lắng cho Vũ Nghiên thôi, chú bảo cháu sau này đối xử với Vũ Nghiên tốt hơn một chút, không được để cô ấy đau lòng, chẳng qua loại lời nói này chung quy cũng khó nói ra, đúng không, chú Văn?
Văn Ngạn Hậu nhìn gương mặt mỉm cười này của Tần Dương, trong lòng lập tức dâng trào cơn tức giận, không thể nào thích nổi tên nhóc này, sao lại cùng một đức hạnh với sư phụ nó chứ?
Văn Ngạn Hậu rất không muốn phải tiếp lời của Tần Dương, nhưng bị Thu Tư và Văn Vũ Nghiên nhìn chằm chằm, điều này khiến hắn phải nở nụ cười miễn cưỡng.
- Đã nói là cuộc trò chuyện giữa chúng ta rồi, cậu còn nói ra với hai người họ làm gì?
Tần Dương cười nói:
- Cảm tình trong lòng người đàn ông luôn không thể tùy ý biểu lộ, chú quan tâm với Vũ Nghiên, không nói ra sao cô ấy biết được?
Văn Ngạn Hậu thiếu chút nữa đã phun ngụm máu ra ngoài. Thằng nhóc này rõ ràng đang cố ý đùa giỡn hắn, đang nhạo báng hắn, bởi vì hắn biết loại đề tài này Văn Ngạn Hậu không thể tiếp, nếu Văn Ngạn Hậu không muốn ngay tức khắc bị trở mặt thì phải phối hợp diễn xuất của hắn.
- Được, cậu dù sao khi nãy cũng đã đáp ứng tôi, nếu cậu ức hiếp con gái của tôi, hoặc khiến con gái tôi đau lòng, đến lúc đó cũng đừng trách tôi gây phiền toái cho cậu, đến lúc đó dù là sư phụ của cậu cũng không che chở cho cậu được đâu!
Tần Dương mỉm cười, lập tức đáp ứng:
- Xin chú Văn hãy yên tâm, chỉ cần cháu và Vũ Nghiên thành đôi đi đến cùng, cháu sẽ dùng tính mạng của cháu bảo vệ cô ấy, đây là lời thề của một người đàn ông!
Văn Ngạn Hậu theo bản năng cắn chặt răng, thiếu chút nữa đã phun ra một câu thô tục.
Mẹ nó, khi nãy rõ ràng tôi bảo cậu rời xa con gái của tôi, khi nãy là tôi uy hiếp cậu có hiểu không hả?
Cậu hiện giờ giả bộ hữu hảo cái gì, còn lời thề của một người đàn ông, tôi thu lại lời mới nói, không phải cậu và sư phụ của cậu đều đáng ghét như nhau, còn còn đáng hận hơn so với sư phụ mình rất nhiều.
Mặc dù trong lòng hận đến thổ huyết, nhưng khi Văn Ngạn Hậu quay đầu nhìn thấy ánh mắt vô thức tỏa ra sự vui vẻ trong mắt con gái thì hắn lập tức đã không còn hi vọng, có cảm giác như bị một đao hung hăng đâm một nhát nữa.
Thu Tư nghe lời Tần Dương nói cũng dùng ánh mắt vui mừng nhìn Tần Dương, trong ánh mắt có thêm mấy phần từ ái.
Tính cách của Văn Ngạn Hậu có dã tâm, sát phạt quyết đoán, nhưng trước mặt hai người phụ nữ lại lộ ra khuyết điểm duy nhất của mình. Trước mặt Thu Tư và Văn Vũ Nghiên, hắn không muốn biểu lộ hành vi của một người đàn ông thất bại mới có như nổi giận hoặc chửi ầm lên...
Hắn hi vọng bản thân trước mặt Thu Tư vĩnh viễn đều là sự thành công, đều ngập tràn dáng vẻ tự tin, hi vọng trước mặt con gái bản thân vĩnh viễn là một tấm gương mẫu mực, có thể có được sự sùng bái của con gái.
Thấy ánh mắt chân thành của Tần Dương nhìn mình, Văn Ngạn Hậu lại một lần nữa nghiến răng, nghĩ một đằng nói một nẻo:
- Ừ, cậu có thể có được thái độ như vậy tôi cũng hơi yên tâm hơn một chút...