Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 921 - Chương 931: Có Phải Đấu Nữa Không?

Chương 931: Có phải đấu nữa không?
 

Hậu viện biệt thự, Tần Dương đứng trước mặt của Văn Ngạn Hậu, vẻ mặt bình tĩnh.

Văn Ngạn Hậu nhìn Tần Dương thong dong bình tĩnh đối diện, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác chó ngày thường, thằng nhóc này sao lại có thể đáng ghét như vậy chứ.

- Cậu muốn theo đuổi Tiểu Nghiên?

Văn Ngạn Hậu nhìn chằm chằm hai mắt Tần Dương, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh lùng, trong đó có một loại cảm giác như đang áp bức người khác.

Tần Dương mỉm cười, nghênh đón ánh mắt của Văn Ngạn Hậu:

- Vâng, dù sao Vũ Nghiên xinh đẹp như vậy, còn có tài năng, cô ấy là hoa hậu giảng đường mà trường cháu công nhận, là nữ thần trong lòng tất cả nam sinh trường cháu, cháu thích cô ấy cũng là chuyện bình thường.

Tâm tư của Tần Dương đối với Văn Vũ Nghiên vốn không mãnh liệt như vậy, nhưng trong tình cảnh lúc này, trước câu hỏi mang giọng điệu như vậy của Văn Ngạn Hậu, Tần Dương theo bản năng không muốn lùi bước.

Điều này không chỉ đại diện cho bản thân hắn, mà còn có sư phụ Mạc Vũ nữa.

Văn Ngạn Hậu muốn hỏi cũng không chỉ là ý kiến của Tần Dương, mà còn nhắm vào Mạc Vũ sau lưng Tần Dương nữa.

Văn Ngạn Hậu nghe được câu trả lời kiên định này của Tần Dương, trong lòng càng tức giận hơn, ánh mắt nhìn Tần Dương càng bất thiện.

Trước kia Văn Ngạn Hậu mặc dù cũng khó chịu, nhưng dù sao Văn Vũ Nghiên đã hứa hẹn trong thời gian học đại học sẽ không yêu đương, hắn cũng không quá lo lắng, nhưng hiện giờ Văn Vũ Nghiên đã tốt nghiệp rồi, hơn nữa từ trong lời nói của cô rõ ràng cảm nhận được cô có cảm tình với Tần Dương, điều này khiến Văn Ngạn Hậu không thể yêu tâm được nữa.

Văn Ngạn Hậu lúc này không khỏi lại dâng trào oán giận với thằng nhóc Lý gia. Lúc trước hắn vốn trông cậy vào thằng nhóc kia theo đuổi con gái nhà mình, đồng thời đối phó Tần Dương, nhưng nào ngờ cuối cùng tên đó hoàn toàn không phải đối thủ của Tần Dương, đến cả tính mạng cũng gộp vào theo, thậm chí cả gia tộc cũng sụp đổ.

Tình huống về sau của Lý gia Văn Ngạn Hậu đương nhiên không thể không biết. Sau khi Lý gia sụp đổ cũng từng tìm tới Văn Ngạn Hậu, dù sao việc này ban đầu cũng do Văn Ngạn Hậu khởi xướng, nếu không sao Lý gia có thể rơi vào hoàn cảnh thê thảm tới vậy được?

Văn Ngạn Hậu lén trợ giúp Lý gia một chút, nhưng điều này nhiều nhất cũng chỉ để Lý gia sụp đổ rồi có thể sống thoải mái một chút mà thôi, cũng không thay đổi được vận mệnh sụp đổ của Lý gia.

Thầy trò Mạc Vũ trên đường đi không ngừng đánh bại đối thủ của mình, đến cả đệ tử của Lục Thiên Sinh - thiên kiêu của Lục gia cũng thua trong tay Tần Dương, trước mặt mọi người bị Mạc Vũ đánh mặt, sau khi trở về nghe nói giận dữ bế quan, lập chí muốn dựa vào bản lĩnh của chính mình hoàn toàn đánh bại Mạc Vũ, đến nay vẫn chưa từng xuất quan, cũng không biết tình huống hiện tại ra sao rồi.

- Tôi biết bên cạnh cậu có không ít cô gái xinh đẹp, các cô gái đó đều thích cậu, cô gái tên Hàn Thanh Thanh kia cậu hẳn cũng rất thích, vì sao cậu cứ phải quấn lấy Tiểu Nghiên, chẳng lẽ vì thất bại trước kia của sư phụ cậu, cho nên tên đó nhất định bảo cậu phải tìm lại thể diện về sao?

Tần Dương mỉm cười nói:

- Sư phụ của cháu tuy có tiếc nuối, nhưng chuyện tình cảm giữa cháu và Vũ Nghiên là chuyện của tụi cháu, cháu nghĩ chú hẳn rõ ràng tính cách của Vũ Nghiên, nếu cô ấy không thích cháu, không yêu cháu, thì chúng cháu không thể nào đến với nhau được.

Văn Ngạn Hậu lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Dương:

- Nếu tôi cho cậu một cơ hội đưa ra điều kiện, chỉ cần cậu rời khỏi con gái của tôi, cậu đưa ra điều kiện gì tôi cũng đáp ứng, cậu cảm thấy như thế nào?

Tần Dương hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn Văn Ngạn Hậu có phần lạnh lùng:

- Chú Văn, cháu nghĩ có lẽ chú đã hiểu nhầm rồi.

Văn Ngạn Hậu hơi nghếch đầu lên:

- Hả?

Tần Dương âm trầm trả lời:

- Cháu hiện giờ còn chưa chắc đã đi cùng Vũ Nghiên tới cuối cùng, chúng cháu hiện giờ còn chưa đủ hiểu lẫn nhau, còn chưa tới mức độ là người yêu, nhưng nếu chúng cháu thật sự có một ngày thành đôi, vậy thì nhất định là vì tình cảm giữa hai chúng cháu nghiêm túc, chứ không có liên quan gì tới sư phụ cả.

- Chú bảo cháu ra điều kiện, bảo cháu rời khỏi Vũ Nghiên, làm như vậy là không công bằng với Vũ Nghiên, tình cảm chẳng lẽ có thể dùng tiền tài hoặc điều kiện để cân nhắc sao, nếu như vậy thì phần tình cảm này cũng rất có hạn, rất nông cạn.

Tần Dương hơi ngừng lại một chút, trên gương mặt lập tức nở nụ cười trào phúng:

- Huống chi, chú Văn này, cháu cũng không thiếu tiền, vả lại kế tiếp cháu sẽ còn kiếm ra được rất nhiều tiền, tất cả của chú cháu hẳn đều sẽ có, nhưng tất cả của cháu chú chưa hẳn đã có được đâu.

Ánh mắt của Văn Ngạn Hậu thay đổi, bỗng nhiên tỏa ra mấy phần hung quang:

- Tần Dương, cậu đừng quá kiêu ngạo, tôi biết cậu là người tu hành, cậu có cảm giác ưu việt, nhưng trên thế giới này tiền có thể làm ra được rất nhiều chuyện, nếu không làm được thì chỉ có thể nói rõ cái giá đưa ra không đủ, chỉ cần đủ tiền, tôi không chỉ có thể tùy ý sử dụng mấy cao thủ Đại Thành, dù bảo bọn họ quỳ xuống trước mặt tôi thì cũng không phải chuyện không làm được.

Tần Dương híp mắt lại:

- Chú thúc, lời này của chú là có ý uy hiếp cháu sao, nhắc tới lần trước sau khi cháu ăn xong bữa cơm ở đây quay về trên đường gặp phải mưu sát, có người thu mua một tài xế ung thư giai đoạn cuối lái xe tải lớn đụng cháu, muốn giết cháu, cháu tìm mãi không tra ra được hung thủ, việc này chắc không có liên quan gì tới chú Văn đâu nhỉ?

Văn Ngạn Hậu hừ lạnh nói:

- Nếu tôi thật sự muốn giết cậu thì sao tôi không trực tiếp tìm mấy cao thủ Đại Thành ra tay, như vậy chẳng phải dứt khoát hơn sao, chẳng lẽ dựa vào nhân mạch và tiền tài của tôi, tôi muốn thuê mấy cao thủ Đại Thành còn không thuê được sao?

Tần Dương trầm mặc một lát, bỗng nhiên cười nói:

- Chú Văn, cháu chỉ thuận miệng nói thôi, cháu biết chú Văn vì sư phụ nên mới khó chịu với cháu, nhưng chung quy chú vẫn là trưởng bối, sao có thể dùng thủ đoạn tệ hại như vậy để đối phó với một vãn bối như cháu chứ, chú nói xem có phải không?

Văn Ngạn Hậu cười lạnh nói:

- Cậu muốn nói thế nào thì nói như thế đi.

Tần Dương nhìn chăm chú sắc mặt của Văn Ngạn Hậu, chân thành trả lời:

- Chú Văn, chuyện giữa chú và sư phụ cháu đã qua, sư phụ của cháu dù hiện giờ đã tới Trung Hải, nhưng cũng không định làm gì cả, chú việc gì phải canh cánh trong lòng rồi luôn có thành kiến với cháu, như vậy đối với cháu hay đối với Vũ Nghiên đều không công bằng.

Văn Ngạn Hậu hừ lạnh nói:

- Bớt nói lời ngon ngọt đi, tôi không muốn nghe, cậu tỏ rõ thái độ đi, có phải sẽ không từ bỏ theo đuổi con gái tôi hay không, có phải nhất định phải làm như vậy hay không?

Tần Dương híp hai mắt lại:

- Nếu cháu trả lời là phải, chú Văn định làm thế nào đây?

Văn Ngạn Hậu hừ lạnh nói:

- Tôi chung quy muốn biết thái độ của cậu, thằng nhóc cậu có không ít phụ nữ bên cạnh, thấy cậu cũng không phải dạng người si tình gì, sao tôi có thể yên tâm giao con gái vào tay cậu được.

Tần Dương cười nói:

- Ý của chú Văn là trước đó đã từng điều tra qua cháu rồi sao?

Văn Ngạn Hậu thẳng thắn trả lời:

- Đúng, mặc dù không thể luôn theo dõi cậu, nhưng đại khái đã từng điều tra qua về cậu không sai, hơn nữa mấy chuyện hư hỏng của cậu cả trường đều biết cả rồi, cũng không cần quan tâm thêm một người biết được là tôi đấy chứ?

Tần Dương mỉm cười nói:

- Đương nhiên không thành vấn đề, nhưng chú Văn này, mặc dù giữa chú và sư phụ trước kia có nhiều chuyện không vui, nhưng dù sao chú là chồng của dì Thu, là cha của Vũ Nghiên, nếu tụi cháu thật sự qua lại, có lẽ tất cả mọi người sẽ dễ chịu hơn một chút, nếu chú Văn thấy cháu là khó chịu, thật sự muốn đấu nữa thì cuối cùng bất kể ai bị thương, sợ rằng cũng không phải kết cục vui sướng gì, chú nói xem có đúng không, chú Văn?
Bình Luận (0)
Comment