Chương 939: Tôi mời cô ăn tiệc hải sản lớn
- Được, nếu thầy đã nói như vậy thì con sẽ thử xem sao, con nên bắt đầu từ đâu đây?
Trương Minh thấy Tần Dương đã xác định sẽ dự thi, tâm trạng cũng vô cùng vui vẻ. Hắn thu Tần Dương làm học trò, dốc lòng chỉ điểm, một mặt vì tài hoa của Tần Dương, phương diện thứ hai cũng hi vọng tất cả sở học của bản thân có thể có người kế thừa và phát triển, trước kia Tần Dương có mâu thuẫn giữa tham gia tranh tài và dương danh, mặc dù Trương Minh cũng không nói thêm gì, nhưng trong lòng vẫn có chút tiếc nuối.
- Con đưa chứng minh thư của con cho ta photocopy lại một chút, chuyện báo danh ta sẽ làm giúp con, cuộc tranh tài nhiều tổ này sẽ được tổ chức ở nhiều thành phố được xác định, Bằng Thành là địa điểm diễn ra trận chung kết, nhưng trận đấu tổ đề cử cũng được trực tiếp tổ chức ở Bằng Thành, trận chung kết đại khái sẽ diễn ra vào cuối tháng mười, tranh tài dương cầm Chopin quốc tế sẽ vào khoảng đầu tháng một, thi đấu ở Ba Lan khoảng cuối tháng một, ta biết con bình thường bận rộn công việc, nhưng trong mấy khoảng thời gian này con phải để trống, hơn nữa còn phải dành thời gian huấn luyện tăng cường.
Tần Dương sảng khoái đáp ứng nói:
- Được.
Tâm trạng của Trương Minh thoải mái nói:
- Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta ra ngoài đi, sư mẫu của con biết hôm nay con qua đã chuẩn bị không ít đồ ăn ngon đấy...
- Sư mẫu quá khách khí rồi.
Trương Minh cười vang đi ra khỏi phòng trước, Hồ Tuệ đang bày món ăn lên bàn, thấy bộ dạng hưng phấn của Trương Minh liền thuận miệng hỏi:
- Có chuyện tốt gì sao mà lại cười vui vẻ tới vậy?
Trương Minh cười ha ha nói:
- Trước kia tôi lo lắng Tần Dương đã quá lâu không đụng tới đàn piano, nhưng biểu hiện của nó hoàn toàn ngoài dự liệu của tôi, trình độ còn tăng lên, hơn nữa nó đã giải quyết rắc rối lúc trước, chuẩn bị tham gia tranh tài dương cầm Chopin Châu Á và quốc tế...
Hồ Tuệ là vợ của Trương Minh, mặc dù bà không phải nhà âm nhạc, nhưng vẫn rõ ràng với mấy chuyện như thế này, nghe vậy lập tức vui mừng nói:
- Như vậy chẳng phải rất tốt sao, trước ông còn luôn lo lắng, tôi đã nói đứa nhỏ này chắc chắn đã nắm chắc trong lòng mà...
Sau khi cảm thán một câu, Hồ Tuệ liền niềm nở với Tần Dương:
- Tiểu Tần à, mau tới đây ngồi đi, gần đây con bận rộn gây dựng sự nghiệp cũng không tới luyện đàn, lão Trương không ít lần lải nhải nhắc tới con đấy.
Tần Dương cười nói:
- Là do bản thân con quá lười, bị thầy nhắc nhở cũng hoàn toàn là điều đương nhiên.
Hồ Tuệ cười đưa đũa cho Tần Dương:
- Lão Trương vẫn luôn nói thiên phú của con hơn người, nhưng lại không thể dương danh được, vẫn luôn cảm thấy rất đáng tiếc, hiện giờ con có thể đứng trên cuộc thi lớn thể hiện thiên phú tài hoa của bản thân, ông ấy có thể vui vẻ hơn được rồi.
Trương Minh cười hỏi:
- Trong khoảng thời gian này con có thời gian luyện tập không?
Tần Dương thoáng có hai phần ngượng ngùng nói:
- Con có người bạn gặp phải chút vấn đề bên đảo Síp, con phải tới đó một chuyến, có thể sẽ chậm trễ một thời gian ngắn, nhưng có lẽ cũng không quá lâu là có thể về rồi...
Trương Minh ồ một tiếng cười nói:
- Được, con bận chuyện của con trước đi, trận tranh tài tới cuối tháng mười mới diễn ra, con chỉ cần vào thời gian khai giảng tháng chín có thể trở về như thường, sau đó ta sẽ giúp con tập huấn một thời gian ngắn, ta nghĩ như vậy hẳn cũng không có vấn đề gì, dù sao trình độ của con cũng đã tới mức này, hơn nữa còn phát huy xuất sắc như vậy, ta cũng không lo lắng tới vấn đề phát huy thực lực của con.
Tần Dương dứt khoát gật đầu:
- Được, con bận chuyện này xong sẽ tới chỗ thầy luyện đàn.
- Được!
Sáng ngày hôm sau, Tần Dương lái xe tới trường đón Hàn Thanh Thanh, sau đó lại đi đón Liễu Phú Ngữ tới sân bay trước.
Chuyến bay của Tư Đồ Hương tách biệt với ba người Tần Dương, cô không trực tiếp xuất hiện bên người Tần Dương, mà là sự giúp đỡ âm thầm ẩn nấp bên người Tần Dương, dù sao hiện giờ việc này đã có chút rắc rối, đám người Tần Dương sợ rằng vừa xuất hiện sẽ gặp phải tình cảnh bị người khác giám thị, để một người lại âm thầm làm việc cũng tốt hơn.
- Hàn Thanh Thanh, Liễu Phú Ngữ... ừ, bạn của mình, thực lực rất mạnh, lần này có cô ấy giúp thì chuyện cũng sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Hàn Thanh Thanh biết quan hệ giữa Tần Dương và Liễu Phú Ngữ, cũng biết Tần Dương từng bị Liễu Phú Ngữ đánh cho một trận, nghe Tần Dương giới thiệu Liễu Phú Ngữ là bạn hắn thì ánh mắt có phần cổ quái, còn Liễu Phú Ngữ nghe được Tần Dương giới thiệu về mình như vậy cũng nhíu mày, có vẻ có chút ghét bỏ.
- Liễu tiểu thư, cảm ơn cô đã ra tay tương trợ, thật sự vô cùng cảm ơn.
Hàn Thanh Thanh rất khách khí nói lời cảm ơn với Liễu Phú Ngữ, bất kể Tần Dương lường gạt Liễu Phú Ngữ thế nào cũng chẳng liên quan tới suy nghĩ trong lòng của cô, nếu cô đi cùng cũng chính là giúp chiếu cố Hàn Thanh Thanh.
Liễu Phú Ngữ cũng chướng mắt đủ kiểu với Tần Dương, nhưng cũng không tự cao tự đại với Hàn Thanh Thanh, liền mỉm cười nói:
- Không cần khách khí, cô gọi tên tôi là được rồi, tôi tới đảo Síp chẳng qua chỉ vì muốn nhìn biển lớn mà thôi, cho nên cô cũng không cần cảm ơn tôi.
Tần Dương đứng bên cạnh cười nói:
- Được đấy, cảnh biển của đảo Síp vô cùng tốt, đợi tới bên kia rồi tôi mời cô ăn tiệc hải sản chân chính.
Liễu Phú Ngữ lạnh nhạt gật đầu:
- Tôi chờ.
Ba người ngồi máy bay bay thẳng một đường cuối cùng tới được sân bay quốc tế Larnaca đảo Síp. Cả ba vừa ra khỏi cửa ra vào, Hàn Thanh Thanh cũng đã vui mừng vẫy tay hướng đám người chen lấn đông đúc.
Ánh mắt Tần Dương đảo qua thấy được một người phụ nữ trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi đang mỉm cười đi tới hướng này, sau lưng cô còn có một người đàn ông gần ba mươi tuổi, trông dáng vẻ hẳn là dân bản xứ.
- Mẹ!
Hàn Thanh Thanh nở nụ cười bước nhanh tới, dáng vẻ thân mật khoác lên cánh tay của người phụ nữ trung niên.
Tần Dương theo sát sau lưng Hàn Thanh Thanh, mỉm cười nói:
- Con chào dì.
Mẹ của Hàn Thanh Thanh là Tả Hạo Tĩnh có dáng vẻ xinh đẹp, cũng rất có khí chất thư hương, ánh mắt nhu hòa, luôn nở nụ cười ấm áp.
- Tiểu Tần, chào con, mọi người đường xa chạy tới đây như vậy thật sự đã làm phiền đám các con rồi.
Tần Dương cười nói:
- Đảo Síp chính là thành phố du lịch cảnh biển đấy ạ, con tới đây cũng coi như thuận tiện du lịch thôi, dì cũng đừng khách khí với con, đúng rồi, đây là Liễu Phú Ngữ, là bạn của con, ừ, cô ấy tới đây du lịch, cũng đúng dịp đi với tụi con.
Tả Hạo Tĩnh mỉm cười chào hỏi Liễu Phú Ngữ, liếc mắt nhìn Hàn Thanh Thanh, ánh mắt có chút nghi hoặc, nhưng cũng không biểu hiện ra.
Tả Hạo Tĩnh giới thiệu người đàn ông bên cạnh kia:
- Vị này là Emre, là nhân viên bộ phận nhân sự của viện nghiên cứu Hurricane, tinh thông tiếng Hoa, tiếng Hy Lạp và tiếng Anh, cho nên trong khoảng thời gian này vẫn luôn phụ trách đảm nhiệm công việc phiên dịch cho dì.
Emre đã gần ba mươi tuổi, tướng mạo bình thường, nhưng ánh mắt linh động có thần, cả người mang dáng điệu giỏi giang.
Sau khi làm quen với nhau, Emre dẫn mọi người rời khỏi sân bay, lái một chiếc xe thương vụ chở mọi người đi.
- Mẹ, bây giờ chúng ta sẽ đi đâu đây?
Tả Hạo Tĩnh mỉm cười nói:
- Đương nhiên là tới khách sạn rồi, mọi người bay đường dài chắc đã mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi trước chút đi, tới tối mẹ mời mọi người ăn ngon.
Tần Dương mỉm cười chen vào nói:
- Khoảng cách từ khách sạn tới viện nghiên cứu có xa không?
Tả Hạo Tĩnh cười nói:
- Rất gần, cho dù đi bộ cũng không tới mười phút, Larnaca chỉ là một thành phố nhỏ, nhân khẩu cũng chỉ có hơn mười ngàn người, cho nên dù đi tới đâu cũng sẽ không quá xa...