Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 930 - Chương 940: Mẹ Suy Nghĩ Quá Nhiều Rồi

Chương 940: Mẹ suy nghĩ quá nhiều rồi
 

Trong phòng khách sạn, Tả Hạo Tĩnh nhìn con gái của mình, ánh mắt có phần bất lực.

- Không phải mẹ đã dặn con đừng tới rồi sao, vì sao mấy người các con vẫn không chịu vâng lời kia chứ?

Hàn Thanh Thanh kéo tay của mẹ mình nhõng nhẽo:

- Vấn đề này đã lâu như vậy rồi mà còn chưa giải quyết được, hơn nữa còn nghe nói có người chết, con cũng vì lo lắng cho mẹ cho nên mới dứt khoát muốn qua đây đấy chứ.

Tả Hạo Tĩnh chau mày phê bình:

- Chính vì không an toàn cho nên mới không cho con tới đây đấy, mặc dù chúng ta muốn giải quyết chuyện này âm thầm, cũng không muốn lấy được gì từ chuyện này, nhưng những kẻ lòng dạ khó lường kia chưa chắc sẽ không làm gì chúng ta, không sợ nhất thời, chỉ sợ ngộ nhỡ...

Hàn Thanh Thanh an ủi:

- Mẹ, mẹ không cần lo lắng, không phải Tần Dương tới rồi sao, cậu ấy rất lợi hại, có cậu ấy ở đây chắc chắn tất cả sự việc đều sẽ được giải quyết, cậu ấy cũng sẽ bảo vệ chúng ta, không để chúng ta phải chịu thương tổn đâu.

Tả Hạo Tĩnh lo lắng nói:

- Tần Dương quả thật rất ưu tú, cũng rất lợi hại, nhưng nơi này dù sao cũng không phải trong nước, một mình cậu ta có thể đối mặt được với sự việc lần này hay không?

Hàn Thanh Thanh ngập tràn sự tin tưởng nói:

- Con tin tưởng cậu ấy, hơn nữa mẹ hiện giờ cũng không phải đã không còn cách nào xử lý được chuyện này nữa hay sao, vậy sao không để cậu ấy thử xem sao, cho dù kết quả có xấu đi chăng nữa cũng không thể tệ hơn so với hiện tại chứ.

Ánh mắt Tả Hạo Tĩnh sầu lo lắc đầu:

- Trong khoảng thời gian này mẹ vẫn luôn xử lý chuyện này, tiến độ ngược lại có được tốt lắm, nhưng mẹ lại có cảm giác ở đây càng ngày càng hung hiểm, mẹ cảm thấy nhìn như gió êm sóng lặng nhưng sau lưng đang ẩn núp mối nguy khổng lồ.

Hàn Thanh Thanh suy nghĩ một chút rồi nói:

- Có muốn con gọi Tần Dương tới đây thảo luận một chút không?

Tả Hạo Tĩnh liếc mắt trừng Hàn Thanh Thanh:

- Người ta tới đây giúp đỡ, con thật sự coi người ta như đầy tớ à, đi máy bay đường dài cũng đã mệt mỏi lắm rồi, trước để cậu ấy nghỉ ngơi đã, đợi lát nữa mẹ mời mọi người ăn ngon, ngày mai lại nói chuyện đi, dù sao thêm một ngày cũng chẳng thay đổi gì cả.

Hàn Thanh Thanh le lưỡi một cái:

- Con cũng vì muốn nhanh chóng hiểu rõ ràng sự việc thôi mà, nếu không trong lòng không an tâm được.

Tả Hạo Tĩnh cười nói:

- Được rồi, đừng nói chuyện bên này nữa, mẹ hỏi con, con và Tần Dương hiện giờ đã tới quan hệ gì rồi, có phải hai đứa đã yêu đương rồi không?

Gương mặt của Hàn Thanh Thanh ửng đỏ, lắc đầu:

- Không đâu, chúng con hiện giờ chỉ là bạn bè, bạn rất thân.

Tả Hạo Tĩnh hơi nghi ngờ hỏi:

- Vậy cậu ta đang theo đuổi con sao?

Hàn Thanh Thanh lại một lần nữa lắc đầu:

- Không có.

Ánh mắt Tả Hạo Tĩnh ngạc nhiên nhìn chằm chằm Hàn Thanh Thanh:

- Nếu không yêu đương, cũng không theo đuổi con, vậy vì sao cậu ta nhiệt tình chạy tới đây hỗ trợ như vậy, dù sao việc này cũng không phải chuyện nhỏ, thậm chí còn có thể gặp nguy hiểm...

Gương mặt Hàn Thanh Thanh càng hồng hơn, biện bạch:

- Chẳng lẽ cứ nhất định phải có ý đồ với con hoặc có quan hệ yêu đương mới có thể giúp đỡ sao, con người Tần Dương rất tốt, chúng con chỉ là bạn tốt thôi, cậu ấy đều tốt với bạn bè như vậy, có thể giúp được đều sẽ giúp...

Tả Hạo Tĩnh mỉm cười nói:

- Con đánh giá cậu ta vẫn luôn rất tốt, ca ngợi đủ lời, cũng có thể tín nhiệm cậu ta như vậy, nói như vậy là con thích cậu ta sao?

Vẻ mặt Hàn Thanh Thanh lập tức không nén được giận dữ:

- Mẹ, mẹ nói gì vậy.

Tả Hạo Tĩnh mỉm cười trả lời:

- Con trả lời cho mẹ biết là đúng hay không?

Hàn Thanh Thanh cắn môi, do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.

Trên gương mặt của Tả Hạo Tĩnh không có bất cứ vẻ kinh ngạc hay bất ngờ nào, chỉ cười nói:

- Thằng nhóc Tần Dương này được đấy, ánh mắt của con gái mẹ cho tới giờ luôn rất xoi mói, cũng chưa từng theo đuổi con đã trực tiếp lấy mắt tâm của con rồi...

Gương mặt Hàn Thanh Thanh càng ửng hồng kêu lên:

- Mẹ, mẹ nói đi đâu vậy, ở trước mặt cậu ấy mẹ cũng đừng nói lung tung, nếu không bọn con sẽ xấu hổ lắm đấy.

Tả Hạo Tĩnh cười gật đầu:

- Trong lòng mẹ đều hiểu, đúng rồi, cái cô họ Liễu kia là sao, cô ấy là bạn của Tần Dương sao? Tại sao lại đi cùng bọn con, nói là đi du lịch, nhưng mẹ cảm thấy không quá giống.

Hàn Thanh Thanh bèn giải thích:

- Liễu tiểu thư là người tu hành, theo lời Tần Dương nói thì là một đệ tử của tông môn ẩn thế, thực lực rất cường đại, Tần Dương mời cô ấy tới giúp đỡ.

Tả Hạo Tĩnh sửng sốt:

- Còn lợi hại hơn cả Tần Dương sao?

Hàn Thanh Thanh nở nụ cười vui vẻ kỳ quái:

- Vâng, lợi hại hơn nhiều, trước đó Tần Dương còn từng bị cô ấy đánh một trận, mặt cũng sưng vù...

Tả Hạo Tĩnh kinh ngạc:

- Không phải nói hai người họ là bạn bè sao?

Hàn Thanh Thanh giải thích qua đại khái một chút quan hệ giữa Tần Dương và Liễu Phú Ngữ, Tả Hạo Tĩnh bỗng nói:

- Hóa ra là như vậy, nhưng chuyện giữa người tu hành mẹ cũng không hiểu được, nếu có thể cùng tới đây thì chắc hẳn vấn đề không quá lớn, nhưng nói ra quả thật tấm lòng của Tần Dương rộng lượng thật đấy, bị một cô gái đánh một trận mà cũng không thực sự để ý...

Hàn Thanh Thanh cười nói:

- Tần Dương cũng đã nói một ngày nào đó cậu ấy sẽ đánh trả lại.

Tả Hạo Tĩnh cười nói:

- Nếu con thích Tần Dương, vậy con cũng phải cẩn thận với Liễu Phú Ngữ này chút đấy.

Hàn Thanh Thanh lập tức sửng sốt:

- Cẩn thận với cô ấy là sao?

Tả Hạo Tĩnh mỉm cười nói:

- Dáng dấp của Liễu tiểu thư này rất xinh đẹp, hơn nữa còn là người tu hành, là một loại người với Tần Dương, mặc dù hai người hiện giờ đang đối đầu, nhưng chẳng phải có câu không phải oan gia không đụng đầu sao, bọn họ đánh tới đánh lui không chừng đánh ra tình cảm cũng nên...

Hàn Thanh Thanh không còn gì để nói:

- Mẹ, mẹ nói gì vậy, người ta là đến giúp, còn nghĩ như vậy không tốt lắm đâu.

Tả Hạo Tĩnh vươn tay nắm tay Hàn Thanh Thanh nói khẽ:

- Con đấy, từ nhỏ tâm tư đã hiền lành, làm người cũng đơn thuần, một nam sinh ưu tú như Tần Dương chắc hẳn người thích cậu ta cũng không ít, mẹ sợ với tâm tính như vậy của con sau này sẽ bị tổn thương đấy.

Hàn Thanh Thanh cắn môi, thầm nói:

- Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều quá rồi, bọn con hiện giờ chỉ là bạn thôi.

Trong mắt Hàn Thanh Thanh xẹt qua tia phức tạp, cô và Tần Dương là bạn học cùng lớp, có nhiều chuyện của Tần Dương cũng không giấu cô, cô vẫn biết tới rất nhiều việc tư của Tần Dương, nếu nói phải đề phòng Liễu Phú Ngữ thì người cần đề phòng cũng nhiều lắm.

Văn Vũ Nghiên, Lý Tư Kỳ, Tư Đồ Hương, chị em song sinh Yến gia...

Tả Hạo Tĩnh đâu biết trong lòng Hàn Thanh Thanh nghĩ gì, khẽ cười nói:

- Mẹ không phải nhắc tỉnh con một câu sao, quan hệ giữa hai đứa tốt như vậy, lỡ một ngày nào đó quan hệ bỗng chốc thay đổi thất thường, không chừng chỉ chớp mắt cậu ta đã trở thành con rể của mẹ rồi thì sao, cậu ta ấy mà ưu tú là chuyện tốt, nhưng quá ưu tú rồi, đối với một nửa của cậu ta mà nói cũng chưa hẳn đã là chuyện gì tốt, dù sao ngày càng có đủ loại dụ hoặc quá lớn, có mấy người đàn ông khống chế được tâm tình chứ?

Hàn Thanh Thanh càng nghe mẹ nói càng thấy thái quá, vội vàng ngắt lời:

- Được rồi, được rồi, con biết rồi, mẹ đừng nói nữa, bát tự còn chưa đối chiếu đâu, mẹ đã nghĩ tới đâu rồi vậy...

Tả Hạo Tĩnh cười ha hả nói:

- Mẹ đây chỉ là để phòng ngừa chu đáo mà thôi, cho dù không có chuyện gì thì trong lòng vẫn cần suy nghĩ nhiều, gặp phải chuyện gì tóm lại cũng đã chuẩn bị sẵn tư tưởng, như vậy không phải là chuyện tốt sao?
Bình Luận (0)
Comment