Chương 950: Cái ôm
- Chuyển nhượng miễn phí?
Tần Dương sửng sốt một chút, có chút nghi hoặc nhìn Tả Hạo Tĩnh, không hiểu rõ ý tứ của cô.
Tạm thời chuyển nhượng cổ phần cho mình sao?
Tả Hạo Tĩnh thấy được ánh mắt nghi hoặc của Tần Dương, mỉm cười giải thích:
- Đúng, miễn phí, không cần bất cứ điều kiện gì, ừ, chính là tặng hai mươi phần trăm cổ phần này cho con.
Tần Dương cười khổ nói:
- Như vậy sao được, con thu mua cổ phần của Mạnh Thu cũng tiêu hết bốn mươi triệu, sao có thể nhận không cổ phần của hai mẹ con được, như vậy chẳng phải con thành người chuyên hố người mình sao?
Tả Hạo Tĩnh mỉm cười nói:
- Cổ phần này trong tay hai mẹ con dì không chỉ không có hữu dụng gì, mà còn có thể mang tới họa sát thân cho cả hai, Tôn Kiến Hồng và Anders chính là hai tiền lệ, con và Thanh Thanh là bạn tốt, đều không phải người ngoài, con có thể nghĩa vô phản cố tới giúp mẹ con gì, hai mẹ con dì đương nhiên cũng có thể tặng cổ phần cho con, dì nghĩ Thanh Thanh hẳn cũng không có ý kiến nhỉ?
Hàn Thanh Thanh nhanh chóng gật đầu:
- Mình không có ý kiến, xử lý như vậy rất tốt, Tần Dương cậu cũng không nên từ chối.
Tần Dương lắc đầu, rất kiên quyết nói:
- Như vậy không được, bạn bè là bạn bè, nhưng mình tuyệt đối sẽ không ép hai người phải giao không cổ phần ra, số tiền này hai mẹ con tất phải nhận.
Tả Hạo Tĩnh thấy thái độ của Tần Dương kiên quyết, nhất thời cũng hết cách, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Dù hai mẹ con dì muốn bốn mươi triệu cũng vô dụng, chi bằng như vậy đi, trước tiên dì chuyển cổ phần cho công ty đầu tư Tần Qua của con, bốn mươi triệu này tạm thời ghi sổ chỗ con, đợi sau khi con nắm Hurricane trong tay, lại một lần nữa đầu tư vốn rồi thì bốn mươi triệu này con xem trị giá tương đương bao nhiêu cổ phần, con chuyển lại số cổ phần đó cho Thanh Thanh là được rồi.
Tả Hạo Tĩnh quay đầu nhìn Hàn Thanh Thanh, vẻ mặt dịu dàng, trong ánh mắt có mấy phần tưởng nhớ:
- Hai mươi phần trăm cổ phần này vốn là của lão Hàn chuẩn bị làm đồ cưới cho Thanh Thanh, Hurricane cũng có tâm huyết của anh ấy, vậy thì để Thanh Thanh kế thừa cổ phần này, coi như là phù hợp với tâm ý ban đầu của anh ấy. Con yên tâm, cho dù tinh ra cổ phần cho Thanh Thanh, thì Thanh Thanh cũng chỉ có quyền nắm giữ, những quyền lợi khác toàn bộ đều do con ra mặt, con bé sẽ không ảnh hưởng tới cổ phần khống chế và công việc điều hành khác đâu.
Tần Dương suy nghĩ một chút, cách này quả thật cũng không tồi, hắn sở dĩ muốn cổ phần khống chế Hurricane cũng không phải vì kiếm nhiều tiền, mà là vì hạng mục nghiên cứu của Hurricane, chỉ cần phát triển hạng mục thành công là được.
Thông qua Hurricane khai phá thành quả qua tay công ty của Tần Dương ở trong nước, chỉ một chút thôi cũng đã ok rồi.
Cách này của Tả Hạo Tĩnh rất công bằng, ai cũng không chiếm được lợi của ai, hơn nữa cũng đảm bảo quyền khống chế cổ phần của Tần Dương.
Tần Dương sảng khoái gật đầu:
- Được, vậy làm theo lời dì nói.
Tần Dương nhanh chóng thảo xong hợp đồng, sau đó cùng ký hợp đồng chuyển nhượng với hai mẹ con Tả Hạo Tĩnh, Hàn Thanh Thanh.
- Ngày tháng thì ghi hôm kia đi, nếu ghi hôm nay có lẽ sẽ bị người khác hoài nghi tới con, dù sao hôm nay cơ bản cả hai không ra khỏi cửa, chỉ tiếp xúc qua với con...
- Được.
Ký tên trên văn kiện xong, Tần Dương cất tập văn kiện vào trong túi, ngẩng đầu cười nói:
- Ngày mai cả hai tới Hurricane tuyên bố chuyện này xong liền trực tiếp tới sân bay, ngồi chuyến bay gần nhất về nước, an tâm ở trong nước chờ tin tức của con.
Tả Hạo Tĩnh sửng sốt, sau đó ân cần hỏi han:
- Một mình con ở lại có thể gặp nguy hiểm gì hay không?
Tần Dương cười nói:
- Con là người tu hành, thực lực cũng không tệ lắm, hơn nữa còn có Liễu Phú Ngữ ở bên cạnh, không có bất cứ vấn đề gì. Quan hệ của con với công ty đầu tư Tần Qua chắc chắn không bao lâu sẽ bại lộ, nếu đến lúc đó bọn họ biết được cổ phần ở trong tay con, có lẽ bọn họ sẽ nghĩ mọi cách đối phó với con, cũng có thể dùng hai người tới uy hiếp con cũng không chừng.
Tả Hạo Tĩnh mím môi gật đầu, cô đương nhiên hiểu được điều này, cổ phần đã không nằm trong tay các cô, còn ở lại đây nữa cũng không có tác dụng gì, ngược lại sẽ trở thành gánh nặng cho Tần Dương.
- Được, dì lập tức đặt vé máy bay.
Tần Dương cười nói:
- Ngày mai con và Liễu Phú Ngữ sẽ đưa hai người ra sân bay.
- Được, làm phiền cả hai rồi, vậy bọn dì về Trung Hải trước chờ mọi người.
- Được.
Vẻ mặt của Hàn Thanh Thanh có phần phức tạp, cắn môi nhìn Tần Dương, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Cô và Tần Dương đã từng cùng trải qua nguy hiểm tới sinh tử, biết Tần Dương rất lợi hại, cũng biết bản thân ở bên cạnh Tần Dương đối mặt với nguy hiểm sẽ chỉ càng khiến Tần Dương phân tâm thêm, cho nên cô không kiên quyết muốn ở lại, chỉ có điều tâm tình của cô lại có phần phức tạp...
Vì vấn đề của nhà mình mà Tần Dương đã phải tới đây giúp đỡ, hiện giờ còn gỡ hết toàn bộ rắc rối của nhà mình, nhưng lại khiến bản thân hắn lâm vào chính giữa sự rắc rối đó.
Tần Dương quay đầu thấy được vẻ mặt phức tạp của Hàn Thanh Thanh liền cười nói:
- Được rồi, đừng biểu lộ như vậy nữa, mình rất lợi hại, cậu không phải cũng không biết. Cậu về trước đi, mình sẽ nhanh chóng trở về, cậu cũng đừng lo lắng, mình hiện giờ ở đây cũng không phải giúp cả hai giải quyết vấn đề nữa, mà là mình có cách nghĩ của riêng mình, muốn làm vài chuyện, không có liên quan gì tới cậu cả, cho nên đừng cảm thấy áy náy.
Hàn Thanh Thanh hiểu Tần Dương, Tần Dương cũng hiểu Hàn Thanh Thanh, không cần cố gắng đoán cũng biết trong lòng cô đại khái đang suy nghĩ điều gì.
Hàn Thanh Thanh khẽ ừ một tiếng:
- Cậu cũng phải cẩn thận một chút đấy, mình biết cậu có suy nghĩ của riêng mình, đến lúc đó an toàn mới là điều quan trọng nhất.
Tần Dương cười ha ha nói:
- Ừ, mình sẽ cẩn thận, lỡ như cho dù tình thế không đúng, cùng lắm thì mình bán toàn bộ cổ phần trong tay cho bọn họ là được, tính ra mình cũng sẽ không để bản thân lỗ vốn đâu.
Hàn Thanh Thanh thấy Tần Dương nói nhẹ nhàng như vậy, nhưng trong lòng biết hắn căn bản cũng không định làm như vậy, một khi hắn đã xác nhận mục tiêu thì nhất định sẽ cố gắng hoàn thành, không dễ dàng bỏ dở nửa chứng như vậy.
Tần Dương đứng dậy, cầm lấy túi văn kiện:
- Hai mẹ con nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải bôn ba cả một ngày đấy.
- Mình tiễn cậu.
Hàn Thanh Thanh đứng dậy đi theo Tần Dương ra cửa phòng.
Tần Dương dừng bước lại, cười nói:
- Không cần tiễn đâu, mình ở phòng cách vách mà.
Hàn Thanh Thanh cắn môi, khuôn mặt ửng đỏ:
- Mình có thể sang ngồi một chút được không?
Tần Dương sửng sốt một chút, bỗng cười nói:
- Đương nhiên, hoan nghênh.
Hàn Thanh Thanh nói vọng vào trong phòng:
- Mẹ, con sẽ lập tức về ngay.
Tả Hạo Tĩnh ừ một tiếng, cũng không ngăn cản, thậm chí trên gương mặt còn cười một cái.
Hàn Thanh Thanh đi theo Tần Dương tới phòng của Tần Dương, Tần Dương cất túi văn kiện vào két bảo hiểm trong phòng mình, xoay người cười nói:
- Tùy tiện ngồi đi... Mai phải đi rồi, có lời gì muốn nói với mình sao?
Gương mặt của Hàn Thanh Thanh càng đỏ hồng hơn, hơi cắn môi, cất bước đi tới đi thẳng tới trước mặt Tần Dương, bỗng nhiên vươn hai tay ra ôm eo Tần Dương, chôn đầu của mình trong ngực Tần Dương.
- Tần Dương, cảm ơn cậu!
Thân người Tần Dương hơi cương cứng, rồi lại khôi phục lại sự bình thường, vươn tay nhẹ nhàng ôm sau lưng Hàn Thanh Thanh, khẽ nói:
- Cậu khách khí với mình làm gì...
Hàn Thanh Thanh khẽ nói:
- Tôn Kiến Hồng chết, Anders cũng đã chết, cổ phần trong tay chúng ta đối với mẹ con mình mà nói căn bản chính là một quả bom, nếu không có cậu giúp đỡ thì e là mẹ con mình hoàn toàn không biết phải đối mặt với chuyện này như thế nào.
Tần Dương an ủi:
- Cũng không bết bát như cậu nghĩ đâu, Tôn Kiến Hồng chết như thế nào không rõ lắm, nhưng Anders chắc chắn chết vì tham lam, nếu người này không châm ngòi đòi giá cao giữa hai công ty đầu tư thì có lẽ ông ta căn bản đã không phải chết...