Chương 951: Mẹ khen con như vậy thật sự tốt không?
Tần Dương và Hàn Thanh Thanh cũng không tăng thêm một bước thân mật nào, hai người chỉ an tĩnh ôm như vậy trong chốc lát, sau đó Hàn Thanh Thanh bỗng buông lỏng Tần Dương ra, gương mặt ửng hồng, ánh mắt thể hiện sự mắc cỡ xấu hổ.
- Mình về trước.
Trong lòng Tần Dương cũng kích động mấy phần nhu tình, ánh mắt nhu hòa:
- Được, mình tiễn cậu.
Hàn Thanh Thanh không kiềm chế được sự vui vẻ trên gương mặt nói:
- Chỉ ở cách vách thôi.
Tần Dương cười ha ha nói:
- Khi nãy không phải cậu tiễn mình sao?
Hàn Thanh Thanh cắn môi, xoay người đi ra ngoài, Tần Dương ở sau lưng cô, đi ra cửa, tiễn cô về cửa ra vào phòng của mình.
Hàn Thanh Thanh lấy thẻ phòng ra, mở khóa cửa, quay đầu nhìn Tần Dương.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Ngày mai gặp lại.
Hàn Thanh Thanh bỗng nhiên tiến lên một bước, kiễng chân lên, nhanh chóng hôn một cái trên gương mặt của Tần Dương, sau đó như con thỏ bị chấn kinh rụt trở về.
- Ngày mai gặp.
Không đợi Tần Dương mở miệng, gương mặt Hàn Thanh Thanh đã ửng hồng trực tiếp xoay người đi vào phòng.
Tần Dương nhìn cửa phòng đóng lại, thần sắc trên gương mặt thoáng ngạc nhiên, vươn tay xoa lên mặt của mình, sự ngạc nhiên dần chuyển thành nụ cười mỉm nhẹ nhàng.
Gương mặt của Hàn Thanh Thanh ửng hồng mới vừa tiến vào cửa đã đối mặt với nụ cười mỉm có ý sâu xa của Tả Hạo Tĩnh, Hàn Thanh Thanh vốn đã mắc cỡ càng ửng hồng hơn.
- Con vào phòng vệ sinh trước.
Hàn Thanh Thanh lỗ mãng bỏ lại một câu trực tiếp chui vào nhà vệ sinh rửa mặt, để bản thân từ từ tỉnh táo lại, giả bộ ngồi toilet, sau đó mới lau mặt sạch sẽ, vẻ mặt bình tĩnh đi ra ngoài.
Tả Hạo Tĩnh ngồi dựa lên đầu giường, dáng vẻ nhàn hạ xem tivi, nhìn Hàn Thanh Thanh đi tới, trên gương mặt hiện lên ý cười.
- Con gái mẹ trưởng thành rồi.
Hàn Thanh Thanh mới bình tĩnh ổn định lại đã lại bắt đầu đỏ mặt:
- Mẹ, mẹ nói gì vậy?
Tả Hạo Tĩnh cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Hàn Thanh Thanh:
- Mẹ không nói sai chứ, hiện giờ đã trưởng thành rồi, đã có bí mật nhỏ của mình rồi, lời nói đều đã giấu mẹ rồi.
Hàn Thanh Thanh bị vạch trần vội vàng giải thích:
- Bọn con không làm gì cả, con là cảm ơn cậu ấy, dù sao cậu ấy vì con mới tới đây, còn rơi vào giữa vòng vây hiểm nguy, trong lòng con có chút áy náy.
Hai mắt Tả Hạo Tĩnh sáng ngời nhìn Hàn Thanh Thanh, mỉm cười nói:
- Mẹ đâu có nói các con làm gì đâu, con vì sao phải vội vàng phủ nhận như vậy, chẳng lẽ khi nãy hai đứa đã làm gì rồi?
Hàn Thanh Thanh có tật giật mình gương mặt lập tức đỏ hơn, có phần kinh hoảng phủ nhận:
- Mẹ, đừng nói lung tung, bọn con thật sự không làm gì cả...
Tả Hạo Tĩnh nhìn biểu tình của Hàn Thanh Thanh, cười nói:
- Con đã hai mươi tuổi rồi, đã là người trưởng thành rồi, hoàn toàn có quyền tự chủ, mẹ cũng sẽ không can thiệp chuyện của con, bất kể con yêu hay không, có xảy ra quan hệ với nam sinh hay không mẹ cũng sẽ không hỏi tới, mẹ chỉ có một yêu cầu đối với con chính là phải bảo vệ tốt chính mình, đừng khiến bản thân phải chịu tổn thương.
Thần sắc Hàn Thanh Thanh có phần phức tạp:
- Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ bảo vệ tốt bản thân.
Tả Hạo Tĩnh mỉm cười nói:
- Làm một người mẹ, mẹ hi vọng có thể hiểu được tất cả mọi thứ của con, đương nhiên mẹ sẽ không lấy thân phận người mẹ bắt ép con phải như thế nào, mà là hi vọng dùng thân phận của một người bạn sau khi lắng nghe sẽ cho con một số lời khuyên, cảnh báo, có nghe theo đề nghị đó hay không hoàn toàn do chính con quyết định. Con hiện giờ đã lớn rồi có quyền làm chủ cuộc đời của chính bản thân mình, cũng phải học cách quyết định vì chính tương lai của bản thân.
Trong lòng Hàn Thanh Thanh thấy vô cùng cảm động, đi tới ngồi trên giường ôm cánh tay trái của Tả Hạo Tĩnh:
- Mẹ, mẹ đối với con thật tốt.
Tả Hạo Tĩnh vươn tay vuốt tóc Hàn Thanh Thanh, mỉm cười nói:
- Con là con gái của mẹ, mẹ không đối tốt với con thì đối tốt với ai đây.
Hàn Thanh Thanh dựa đầu lên vai Tả Hạo Tĩnh, trầm mặc một lát rồi bỗng nhiên mở miệng nói:
- Khi nãy con chủ động ôm cậu ấy... còn hôn cậu ấy một cái, ừ, trên mặt...
Sau khi Hàn Thanh Thanh nói xong, vẻ mặt có phần khẩn trương nhìn Tả Hạo Tĩnh, lo lắng tiếp theo Tả Hạo Tĩnh sẽ phê bình cô.
Tả Hạo Tĩnh tỏ vẻ hơi sửng sốt, trên gương mặt cũng không thể hiện sự giận dữ không thể tưởng tượng được, ngược lại còn nở nụ cười trêu chọc:
- Không phải con nói cả hai không phải người yêu sao?
Hàn Thanh Thanh cắn môi, có chút xấu hổ nói:
- Quả thật không phải, nhưng quan hệ của bọn con rất tốt, bọn con cũng từng cùng ngủ trên một cái giường...
Hai mắt Tả Hạo Tĩnh mở to, bỗng mỉm cười nói:
- Xem ra có rất nhiều chuyện đây, có thể kể cho mẹ nghe một chút hay không.
Hàn Thanh Thanh biện bạch:
- Mặc dù bọn con ngủ trên cùng một giường, nhưng không hề làm gì cả.
Tả Hạo Tĩnh mỉm cười nói:
- Con gái của mẹ xinh đẹp như vậy, vậy mà Tần Dương lại nhất quyết không làm gì cả, quả nhiên không tồi, chẳng qua khi đó đã xảy ra chuyện gì vậy, sao các con lại cùng ngủ một phòng?
Hàn Thanh Thanh nhớ lại trong đầu một chút, kể lại chuyện nhóm lữ hành Ingle, cũng nói ân oán giữa Tần Dương và Tư Đồ Hương cùng với cái hẹn đánh ba trận, dù sao trận đấu kia chỉ không liên quan tới sống chết, không cần phải quá hoảng sợ, về phần trước đó Tần Dương bị ám sát liên lụy tới Hàn Thanh Thanh, khiến cả hai phải lang bạt trên biển rộng, Hàn Thanh Thanh không dám nói ra, như vậy còn không phải hù mẹ chết sao.
Tả Hạo Tĩnh mỉm cười nghe xong lời Hàn Thanh Thanh kể, trên gương mặt cũng có mấy phần động dung, mặc dù Hàn Thanh Thanh kể rất mờ mịt, nhưng cô vẫn nghe rõ ràng, trong điều kiện bị hạ dược, Tần Dương tình nguyện tự nhốt mình trong nhà tự chịu đựng sự đau đớn, không hề làm khó Hàn Thanh Thanh, nhất là khi ấy Hàn Thanh Thanh đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi...
Đây cũng không phải điều một người đàn ông bình thường có thể làm được.
Tả Hạo Tĩnh nhìn gương mặt ửng hồng của Hàn Thanh Thanh, mỉm cười nói:
- Nói như vậy thì cậu ta xác thực là một người đàn ông tốt đáng tin cậy đáng giá dựa vào, hơn nữa cảm tình tốt, cậu ta hẳn cũng rất thích con, cả hai sao lại vẫn chưa tiến tới với nhau chứ?
Hàn Thanh Thanh thấy mẹ mình không tức giận, ngược lại giống như người bạn bình thường nói chuyện với mình, sự khẩn trương trong lòng liền biến mất, do dự một chút, rồi kể ra chuyện của Văn Vũ Nghiên.
- Kỳ vọng của sư phụ sao?
Tả Hạo Tĩnh nghe xong, trên gương mặt lộ ra mấy phần thần sắc giật mình:
- Nói cách khác, cậu ta cũng không phải vô tình với con, chẳng qua cậu ta đang phải gánh kỳ vọng của sư phụ và tình cảm cá nhân, vẫn chưa đưa ra được lựa chọn cuối cùng?
Hàn Thanh Thanh gật đầu:
- Hẳn là như vậy, chẳng qua cậu ấy chắc chắn cũng có mấy phần thích Văn Vũ Nghiên, dù sao Văn Vũ Nghiên cũng quá ưu tú, không giống như con không có bản lĩnh gì...
Tả Hạo Tĩnh cười vuốt tóc Hàn Thanh Thanh, khích lệ nói:
- Văn Vũ Nghiên này là thiên tài, nhưng con gái của mẹ cũng không kém, yêu đương, kết hôn cũng không phải có năng lực mới ghép thành đôi, cũng không phải mở công ty, nhất định phải tìm nhân tài mới yêu đương được, quan trọng nhất vẫn là cảm giác và tình cảm giữa hai người, chỉ cần tình cảm cũng đủ rồi, những thứ khác không phải vấn đề, huống chi con gái của mẹ xinh đẹp như vậy, cũng rất thông minh, rất có bản lĩnh, còn ôn nhu nữa...
Gương mặt Hàn Thanh Thanh ửng hồng cười nói:
- Mẹ, mẹ khen con như vậy thật sự tốt sao?
Tả Hạo Tĩnh nghiêm túc nói:
- Mẹ cũng không phải vì an ủi con mới nói như vậy, mà vì con quả thật cũng rất ưu tú, không tin con đi hỏi Tần Dương, cậu ta nhất định cũng sẽ tán thành lời mẹ nói.