Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 944 - Chương 954: Tôi Thích Ăn Ngó Sen Chọc Tới Cậu À?

Chương 954: Tôi thích ăn ngó sen chọc tới cậu à?
 

- Cậu cảm thấy bọn họ sẽ làm như thế nào?

Trong văn phòng tổng giám đốc viện nghiên cứu Hurricane, Liễu Phú Ngữ thoải mái ngồi xoay chiếc ghế của tổng giám đốc, tùy ý chuyển động thân thể.

Tần Dương đứng trước ngăn tủ, liếc nhìn một số văn kiện trong tủ kính.

Trước đó vì để che dấu không để thân phận bản thân bại lộ, hắn vẫn luôn chưa từng xuất hiện, đây cũng là lần đầu tiên hắn vào phòng làm việc của tổng giám đốc này.

- Bọn họ chắc chắn sẽ không đồng ý tăng vốn đầu tư, nếu bọn họ tuân thủ quy tắc trò chơi thì lựa chọn tốt nhất của bọn họ chính là dựa theo giá thị trường bán toàn bộ cổ phần trong tay bọn họ cho tôi, dù sao tôi đã nắm quyền khống chế cổ phần, bọn họ chỉ có thể bị động chơi với tôi thôi.

Liễu Phú Ngữ nhếch mày:

- Vậy nếu bọn họ không tuân thủ quy tắc trò chơi thì sao?

Tần Dương cười nói:

- Trước khi chúng ta thu mua cổ phần của Anders, bất kể là Beaune hay Hắc Nguyệt cũng đều không cố gắng đi tranh thủ, dù bọn họ có tính tranh thủ, sau đó liền buông tha, tôi nghĩ bọn họ có lẽ là muốn đợi tôi thu đủ toàn bộ cổ phần rồi sau đó lại đối phó với duy nhất một mình tôi.

Liễu Phú Ngữ chuyển động cái ghế không ngừng:

- Đối phó với cậu? Đối phó thế nào?

Tần Dương mỉm cười nói:

- Có lẽ như Tôn Kiến Hồng, giao dịch hợp pháp, để tôi bán toàn bộ cổ phần cho họ, sau đó tôi chết bất ngờ, chết không người đối chứng, chẳng phải bọn họ có đủ cổ phần khống chế sao?

Liễu Phú Ngữ mỉm cười nhìn Tần Dương:

- Vậy mà cậu còn cười được sao?

Ánh mắt Tần Dương nhìn chằm chằm Liễu Phú Ngữ nói:

- Không phải có cô bảo vệ tôi sao, cô là một cao thủ Đại Thành rất lợi hại đấy, tôi còn cần sợ sao?

Liễu Phú Ngữ hừ lạnh nói:

- Cậu chớ có khinh tường, hôm nay một nam một nữ đi theo Klein và Sorg kia hẳn đều là người tu hành, điểm ấy từ thần thái tư thế bọn họ đi đường là có thể đoán được.

Tần Dương hơi sững sờ:

- Người phụ nữ kia cũng là sao?

Liễu Phú Ngữ nở nụ cười trào phúng:

- Ánh mắt của cậu toàn bộ đều dùng để đánh giá mỹ nữ này nhỉ?

Tần Dương thoáng biểu lộ ngượng ngùng:

- Ngược lại không phải, chẳng qua tôi chủ yếu đều quan sát hai người Klein và Sorg, cũng không quá chú ý người bọn họ dẫn theo, người đi theo Klein kia mặc dù mặc tây trang, nhưng cơ thể toàn thân phồng lên, toàn thân đều ngập tràn lực lượng tính bạo tạc, càng đáng chú ý hơn mà thôi...

Liễu Phú Ngữ gật đầu:

- Đúng, người đàn ông bên đầu tư Beaune kia toàn thân đều ngập tràn tính xâm lược, quả thật dễ dàng nhận ra hơn, nhưng thực lực của người phụ nữ kia không nên cho rằng thấp hơn người đàn ông kia, chẳng qua là che dấu rất tốt mà thôi.

Tần Dương nhíu mày:

- Cô cảm thấy thực lực của bọn họ thế nào, cô có nắm chắc đối phó được với bọn họ không?

Liễu Phú Ngữ lắc đầu nói:

- Không biết, đánh qua mới biết được.

Tần Dương cười khổ nói:

- Nói như cô, tôi rất không có cảm giác an toàn.

Liễu Phú Ngữ hừ lạnh nói:

- Yên tâm đi, cho dù đánh không lại, tôi cũng bảo vệ cậu không xảy ra chuyện gì, được chưa?

Tần Dương cười ha ha nói:

- Được, đã làm phiền cô rồi, đợi chuyến này trở về tôi nhất định cảm tạ hậu hĩnh.

Liễu Phú Ngữ trợn trắng mắt liếc Tần Dương:

- Cảm tạ hậu hĩnh? Sao, chuẩn bị dùng tiền đập tôi?

Tần Dương cười nói:

- Sao có thể chứ, các vị chính là tông môn ẩn thế Thủy Nguyệt Tông đấy, còn có thể thiếu tiền sao?

Liễu Phú Ngữ khẽ nói:

- Thủy Nguyệt Tông chúng tôi không thể so được với Ẩn Môn các người gia tài bạc vạn, còn có ẩn thị chuyên giúp các người kiếm tiền, lần này cậu thu mua hao tốn hơn trăm triệu, ngay sau đó còn phải đập thêm mấy trăm triệu, hẳn đều do ẩn thị của sư phụ cậu đưa cho nhỉ?

Tần Dương thẳng thắn trả lời:

- Đúng, chẳng qua tôi đây cũng không tính là tiêu xài, mà là làm chuyện đứng đắn, nếu thật sự thành công thì đó cũng là lợi nước lợi dân - chuyện tốt.

- Vừa kiếm được tiền, vừa làm chuyện tốt?

Tần Dương cười ha hả nói:

- Đúng vậy, tôi kiếm tiền cũng phải nộp thuế mà, tôi kiếm được càng nhiều thuế nộp càng nhiều, đến lúc đó chẳng phải cống hiến cho tổ quốc sao, hơn nữa còn có thể sáng tạo chức nghiệp mở ra nhu cầu cầu thiết trong nước... tính ra thế nào cũng tính là lợi quốc lợi dân không phải sao?

Liễu Phú Ngữ cười nói:

- Tất cả những điều cậu nói đều căn cứ trên cơ sở nghiên cứu thành công, nếu thất bại, vậy cậu đập tiền vào đều thành bát nước đổ đi rồi.

Tần Dương không sao cả cười nói:

- Nào có chuyện gì chắc chắn được một trăm phần trăm chứ, nếu muốn có đột phá đương nhiên là phải có trả giá rồi, cho dù thật sự thất bại, tôi tiêu tốn nhiều tiền như vậy, tìm được nhiều nhân tài chuyên nghiệp như vậy cũng không tồi, vốn công ty của tôi đang trong quá trình quy hoạch phát triển, tôi cần phải có một viện nghiên cứu khoa học kỹ thuật trong tương lai.

Liễu Phú Ngữ chớp mắt:

- Cậu chuẩn bị coi Hurricane là cơ quan nghiên cứu cho công ty trong nước của mình sao?

Tần Dương cười nói:

- Đúng là có suy nghĩ này, ở đây đầu tư một cơ quan nghiên cứu, trực tiếp nghiên cứu những kỹ thuật mà tôi cần, cũng giảm đi được rất nhiều thời gian của tôi, hơn nữa cũng không dễ dàng bị người khác để mắt tới, ở trong nước cạnh tranh kịch liệt, khó đảm bảo sẽ không bị người khác nhắm tới...

Liễu Phú Ngữ tỏ vẻ hiểu rõ gật đầu:

- Cậu ngược lại suy nghĩ chu đáo, tách nghiên cứu và sản xuất ra, đến khi có thành quả rồi cậu có thể từ tay trái nộp sang tay phải, nếu liên lụy tới người khác, đầu tư Tần Qua của cậu có thể ra mặt, giúp cậu chiếm được càng nhiều quyền chủ động hơn...

- Đúng, tạm thời quyết định như vậy.

Tần Dương thừa nhận một câu, sau đó nét mặt nghiêm túc nói:

- Thật đấy, chuyện này bất kể tương lai ra sao, cô đều đã giúp tôi một việc lớn, cô có nhu cầu gì có thể yêu cầu với tôi, chỉ cần tôi có thể làm được thì tôi đều sẽ đáp ứng... Ừ, trong điều kiện tôi an toàn.

Liễu Phú Ngữ nhìn bộ dạng nghiêm túc của Tần Dương, biết hắn đang nói thật lòng, thần sắc trên gương mặt cũng nghiêm túc hơn một chút:

- Được, tôi nhớ kỹ rồi, nếu sau này thực sự xảy ra chuyện lớn gì, tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ đề ra yêu cầu gì, nếu đối phương không có động tĩnh, vậy cậu mời tôi ăn một bữa tiệc lớn là được.

Tần Dương cười nói:

- Được, một lời đã định, cô yên tâm, nhất định đủ ngó sen cho cô!

Liễu Phú Ngữ hung hăng trợn mắt liếc Tần Dương:

- Tôi thích ăn ngó sen chọc tới cậu?

Tần Dương cười khà khà:

- Không có, không có.

Klein và Phils về tới tòa nhà nhỏ mà bọn họ thuê, đóng cửa phòng, sau đó Phils cở bỏ tây trang của mình.

- Mặc tây trang không hề thoải mái...

Klein ngồi trên ghế sô pha, cầm lấy bình rượu trên bàn trà, lấy hai ly rượu, rót ra hai ly.

Klein bưng ly rượu lên, đưa một ly cho Phils, bản thân cầm lên một ly khác, nhấp một ngụm, trầm giọng nói:

- Phils, anh cảm thấy chúng ta nên làm như thế nào đây?

Phils nhẹ nhàng lắc lư ly rượu trong tay, cười nói:

- Thế cục hiện tại đã lộ diện ra ngoài ánh sáng, chúng ta có thể ra tay rồi, giống như khi đối phó với Tôn Kiến Hồng, bắt Tần Dương, ép hắn ta hoàn thành giao dịch, sau đó xử lý hắn ta, việc này chẳng phải đã xong rồi sao?

Ánh mắt Klein hơi có chút lập lòe, biểu lộ có phần do dự, nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định, hơi ngửa đầu uống toàn bộ rượu trong ly vào trong miệng, ánh mắt trở nên kiên quyết và sắc bén.

- Được, tối nay không phải đi bắt Tần Dương, đưa tới nơi đó đi... Đúng rồi, cẩn thận người của Sorg, chỉ sợ họ cũng sẽ ra tay.

Ánh mắt Phils dữ tợn mà vui sướng:

- Được thôi, tôi đã sớm muốn đùa vui một chút với con mụ mặt lạnh kia rồi...
Bình Luận (0)
Comment