Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 945 - Chương 955: Cách Nghĩ Kỳ Lạ

Chương 955: Cách nghĩ kỳ lạ
 

Tần Dương và Liễu Phú Ngữ cùng ăn xong bữa tối, về tới khách sạn của mình.

Đứng trước cửa phòng mình, Tần Dương cười nói:

- Nghỉ ngơi sớm đi, gặp lại sau.

Bước chân của Liễu Phú Ngữ không di chuyển, thần sắc bình tĩnh trả lời:

- Trong hai tối này tôi và cậu cùng một phòng.

Tần Dương hơi sững sờ, bỗng hiểu được Liễu Phú Ngữ đây chuẩn bị bảo vệ bên người mình, nếu không khi thực sự có người xâm nhập phòng của mình, nếu đối phương có thực lực cảnh giới Đại Thành thì bản thân e rằng căn bản không chèo chống được tới khi Liễu Phú Ngữ chạy sang tiếp viện.

Nếu hắn rơi vào trong tay kẻ xâm nhập, như vậy dù Liễu Phú Ngữ đuổi tới e rằng sẽ là cá chết lưới rách, cũng rất khó cứu hắn ra.

- Được, vất vả cho cô rồi.

Tần Dương cũng không từ chối, Tôn Kiến Hồng và Anders đều đã chết, điều này đã chứng minh tham gia tranh đoạt Hurricane rất nguy hiểm, hiện giờ hắn đã ngả bài với bọn họ, kế tiếp bọn họ sẽ không từ thủ đoạn không hề do dự đánh úp hắn.

- Từ giờ trở đi cậu lúc nào cũng phải ở trong phạm vi tầm mắt của tôi, nếu không tôi không dám đảm bảo an toàn cho cậu đâu.

Trong lòng Tần Dương dâng lên mấy phần cảm giác là lạ, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu:

- Được.

- Cậu đi theo tôi về phòng tôi trước, tôi tắm rửa trước cái đã.

Tần Dương cười khổ nói:

- Hiện giờ thời gian còn sớm, không đến mức đó chứ?

Gương mặt của Liễu Phú Ngữ không cảm xúc trả lời:

- Lỡ như trùng hợp đúng lúc tôi đang tắm, cậu bị người ta bắt thì sao?

Tần Dương không còn gì để nói:

- Được rồi.

Tần Dương đi theo Liễu Phú Ngữ trở lại phòng của cô, Liễu Phú Ngữ lấy từ trong tủ quần áo ra đồ ngủ và nội y để thay.

Tần Dương nhìn sang bộ đồ ngủ thuần cotton vải gai có vẻ bảo thù cùng với bộ nội y thấp thoáng bên dưới lộ ra đường viền hoa màu đen, không nói chuyện.

Liễu Phú Ngữ đương nhiên chú ý tới ánh mắt của Tần Dương, lạnh lùng liếc Tần Dương một cái, sau đó trực tiếp đi vào phòng tắm.

Trong phòng tắm nhanh chóng vang lên tiếng nước chảy, Tần Dương ngồi trên ghế dựa, trong mắt thoáng có cảm xúc ngạc nhiên.

Hắn và Liễu Phú Ngữ vốn mang quan hệ đối địch, cũng là đối thủ, hiện giờ lại ở cùng dưới một mái nhà, ở trong cùng một phòng sao?

Thật sự cảm thấy có chút quái dị.

Chẳng qua Liễu Phú Ngữ thật sự xem như có trách nhiệm với hắn rồi, đến cả khi đi tắm cũng phải dẫn hắn tới bên cạnh, thật sự định bảo vệ hắn từng tấc từng tấc không rời.

Tần Dương cầm lấy điều khiển tivi lên, tiện tay mở tivi, ánh mắt liếc qua cửa phòng trong lòng bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ.

Nếu như hiện tại có người xông tới muốn ép hắn đi, như vậy Liễu Phú Ngữ đang tắm sẽ làm như thế nào?

Quần áo không mặc lao ra sao?

Ha ha, khẳng định là chuyện không thể nào...

Bản thân Tần Dương cũng bị chính cách nghĩ này của hắn chọc cười.

Liễu Phú Ngữ tắm rửa cũng không nhanh, sau đó lại bắt đầu sấy mái tóc đen rất dài của cô, khoảng bốn mươi phút sau, Liễu Phú Ngữ mới xem như tắm rửa xong.

Liễu Phú Ngữ buộc mái tóc của mình thành một đầu đuôi ngựa gọn gàng, trông chiếc đuôi ngựa thật dài phía sau lưng, Tần Dương không kiềm chế được cười nói:

- Tóc của cô dài như vậy, nếu đánh nhau với người ta thì có thể bị cuốn vướng vật lộn không?

Liễu Phú Ngữ sửng sốt, dường như nghiêm túc suy nghĩ mấy giây, cô vươn tay vấn đuôi ngựa dài của mình lên hai vòng, sau đó dùng dây chun buộc lại, không còn thấy đuôi ngựa nữa, trên đầu lại có thêm một búi tóc, trông qua khá gọn gàng.

- Cô như thế rất nhanh nhẹn.

Tần Dương mỉm cười khen một câu:

- Kế tiếp thì sao?

- Đi sang bên phòng cậu, cậu tắm rửa, sau đó lại về phòng tôi, buổi tối ở phòng của tôi.

Tần Dương hỏi:

- Cô lo lắng bọn họ sẽ tới phòng tôi phải không?

- Ừ, nếu bọn họ muốn bắt cậu thì nhất định phải tra tin tức của cậu trước, đương nhiên sẽ đi tới phòng của cậu, ở bên tôi đảm bảo hơn một chút.

- Được, cứ làm theo những gì cô nói.

Hai người lại đi tới gian phòng của Tần Dương, Tần Dương tắm rửa một cái, sau khi thay bộ quần áo khác, cả hai lại quay trở lại gian phòng của Liễu Phú Ngữ.

Tần Dương nhìn chiếc giường duy nhất trong phòng, sờ lên mũi:

- Cô ngủ giường đi, tôi ngủ trên mặt đất, dù sao có thảm...

Liễu Phú Ngữ nhìn Tần Dương, thản nhiên nói:

- Cậu ngủ có trở loạn, lăn loạn, động loạn không?

Tần Dương lắc đầu:

- Không có, sao vậy?

Gương mặt của Liễu Phú Ngữ vặn vẹo sang một bên:

- Vậy thì ngủ giường đi, giường này rộng như vậy cũng đủ cho hai người ngủ, nhưng nếu cậu lộn xộn, tôi sẽ trực tiếp một cước đá bay cậu.

Tần Dương đương nhiên hiểu được ý lộn xộn trong lời của Liễu Phú Ngữ kia là ý gì, cười khà khà nói:

- Tôi nào dám, như vậy không phải là tự tìm bị đánh sao?

Liễu Phú Ngữ bĩu môi:

- Biết là tốt.

Hai người nhàm chán một lúc, sau đó Liễu Phú Ngữ nằm xuống:

- Tôi ngủ trước.

Tần Dương ừ một tiếng, tiện tay tắt tivi, sau đó cũng nằm lên giường, chẳng qua hắn rất chủ động ngủ vị trí sát mép giường, cách Liễu Phú Ngữ tối thiểu hơn nửa thước.

Đèn ngủ tắt, cả căn phòng lập tức tối om, lâm vào trong bầu không khí yên tĩnh.

Tần Dương nằm ngửa mặt, theo bản năng quay đầu nhìn Liễu Phú Ngữ hơi nghiêng, nhưng chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng thon dài.

Thân người của cô hơi cong, đưa lưng về phía Tần Dương, chỉ nằm an tĩnh, hô hấp kéo dài.

Tâm trạng của Tần Dương có phần kỳ lạ, có lẽ sau khi đã trải qua chuyện này, quan hệ giữa hắn và Liễu Phú Ngữ sẽ được cải thiện chăng.

Mâu thuẫn giữa Ẩn Môn và Thủy Nguyệt Tông cũng đủ dài rồi, hi vọng đây là một cơ hội có thể để bản thân hóa giải đoạn ân oán này, dù sao mấy người đàn ông đánh gì với một đám phụ nữ, thắng không quang vinh, thua càng mất mặt...

Tần Dương thu hồi ánh mắt, để suy nghĩ của bản thân dần buông thả, sau đó chậm rãi tiến vào mộng đẹp.

Không biết ngủ được bao lâu, Tần Dương chợt nghe thấy một tiếng vang nặng nề, giống như là thứ gì đó bị đập.

Trong bóng tối, Tần Dương mở mắt, còn chưa dựng người dậy thì một mùi hương thoang thoảng truyền tới, tay của Liễu Phú Ngữ duỗi tới bịt kín miệng Tần Dương.

- Đừng cử động, đừng nói gì cả!

Liễu Phú Ngữ dựa người bên tai Tần Dương, nhỏ giọng nói một câu, sau đó giống như u linh bay khỏi giường, lặng lẽ đi tới cửa ra vào.

Tần Dương vận chuyển nội khí, tăng thính lực tới cực hạn, mơ hồ nghe được bên căn phòng cách vách dường như có tiếng bước chân rất nhẹ, sau đó đảo qua hành lăng, rồi lại nhanh chóng biến mất.

Liễu Phú Ngữ dựa bên cạnh cửa, từ trong mắt mèo quan sát một lúc, cẩn thận lắng nghe, lúc này mới lặng lẽ mở cửa phòng đi ra ngoài.

Liễu Phú Ngữ nhanh chóng trở lại, khép cửa phòng lại, mở đèn.

Tần Dương khẽ hỏi:

- Xảy ra chuyện gì rồi?

Liễu Phú Ngữ thấp giọng nói:

- Trong phòng của cậu có người đi vào, khóa cửa bị đánh hỏng rồi, khi nãy âm thanh mà cậu nghe được chính là tiếng khóa cửa bị đánh, chẳng qua động tác của đối phương rất nhanh, xông vào phòng không thấy người, không nói không rằng lập tức rút lui...

Sắc mặt của Tần Dương có chút ngưng trọng:

- Những người này quả nhiên ra tay, tiến độ còn rất nhanh!
Bình Luận (0)
Comment