Chương 957: Biểu hiện và biến mất
- Tham gia tiệc rượu thì tham gia, phải mặc lễ phục gì đây?
Liễu Phú Ngữ nhìn bộ lễ phục đeo đai màu xanh xinh đẹp trên người, nét mặt có phần nhăn nhó, gương mặt xinh đẹp có phần ửng hồng.
Tần Dương nhìn gương sửa sang lại một chút bộ tây trang của mình, quay đầu mỉm cười nhìn Liễu Phú Ngữ nói:
- Mặc dù Larnaca hơi nhỏ, nhưng dù sao cũng là tiệc rượu do thị trưởng tổ chức, chẳng phải vẫn nên nể mặt một chút sao? Hơn nữa, cô mặc nó lên người không phải rất đẹp sao?
Liễu Phú Ngữ khẽ nói:
- Tối nay chúng ta phải đi đánh nhau, giết người đấy, mặc thành như thế này thì đánh đấm thế nào được?
Tần Dương cười nói:
- Không sao, cô có thể mang đồ của cô theo, sau khi rời khỏi thay đồ ở trong xe, dù sao quần áo ngày hè cũng rất đơn giản, một bộ mặc nhanh thôi.
Nhìn Liễu Phú Ngữ như còn muốn nói gì đó, Tần Dương khoát tay, giơ điện thoại lên:
- Được rồi, quyết định như vậy đi, đẹp như vậy dù sao cũng phải chụp một bức làm kỷ niệm chứ, ừ, khung cảnh ở đây không tốt, cô đứng ở vị trí gần cửa sổ, như vậy có thể thấy được cảnh biển...
Liễu Phú Ngữ cắn môi, nhưng lại không nói lời phản đối, có thể thấy được cô cũng rất hài lòng với dáng vẻ xinh đẹp ngày hôm nay của bản thân.
Tần Dương tìm góc độ thích hợp chụp cho cô một bức, sau đó mở ra nhìn, hài lòng gật đầu:
- Ừ, rất đẹp.
Liễu Phú Ngữ sán lại gần, nhìn mấy lần:
- Gải qua đây cho tôi... nhớ rõ gửi cả bức đấy.
Tần Dương nén cười, gửi bức ảnh chụp qua cho Liễu Phú Ngữ.
Liễu Phú Ngữ nhận được hình ảnh, sau khi lưu lại bỗng nhiên ngẩng đầu:
- Trong điện thoại của cậu lưu hình của tôi làm gì, xóa đi...
Tần Dương không nói gì, tiện tay cất điện thoại vào trong túi quần:
- Cô đây là qua sông rút ván rồi, dù sao tôi cũng sẽ không xóa, có bản lĩnh cô tự tới đây mà lấy...
Liễu Phú Ngữ liếc mắt nhìn điện thoại trong túi quần, hừ một tiếng biểu đạt sự bất mãn của bản thân, nhưng cũng không thực sự vươn tay ra cướp đoạt.
Tần Dương cười khà khà:
- Đi thôi, chúng ta nhân lúc trời còn sáng đến hội trường trước, nếu không khó đảm bảo sẽ không gặp phải rắc rối.
- Ừ.
Tần Dương xách theo một cái ba lô đi theo sau lưng Liễu Phú Ngữ, đến gara, Tần Dương ném ba lô lên xe, sau đó lái xe rời đi.
Hai người Tần Dương đi tới hội trường tham quan trước, tiệc rượu còn chưa bắt đầu, Tần Dương đeo ba lô của mình đi tới sân khấu trước khách sạn, gọi một nhân viên phục vụ, đưa một tờ tiền, nhỏ giọng phân phó mấy câu, sau đó giao ba lô của mình cho nhân viên kia.
Hai người Tần Dương và Liễu Phú Ngữ không nóng không vội, ăn cơm ở khách sạn trước, đi chầm chậm một lát rồi mới tới thời gian tiệc rượu bắt đầu, hai người rời khỏi nhà hàng, đi về phía hội trường.
Liễu Phú Ngữ đi theo Tần Dương đi vào trong hội trường, trên hội trường đều là những người có danh tiếng trong xã hội áo mũ chỉnh tề, Tần Dương với gương mặt phương Đông trẻ tuổi mới xuất hiện liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Larnaca cũng không lớn, nhân vật nổi tiếng nơi này đều biết đến nhau, bọn họ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Tần Dương, gương mặt lạ lẫm, nhưng khi nhìn thấy Mạnh Thu đi bên cạnh Tần Dương thì mọi người cũng đã hiểu ra người thanh niên này chính là Tần Dương - ông chủ của công ty đầu tư Tần Qua thành công trong trận đấu thu mua cổ phần viện nghiên cứu Hurricane, có cổ phần khống chế mạnh mẽ áp chế đối thủ cường đại.
Viện nghiên cứu Hurricane cũng có địa vị đặc biệt ở Larnaca, mọi người đương nhiên cũng chú ý tới. Sự việc Ryan mất tích, Tôn Kiến Hồng và Anders liên tiếp tử vong, trong trận đấu phong vân này, một thanh niên trẻ tuổi như Tần Dương có thể giành được thắng lợi đương nhiên đều khiến mọi người tràn ngập vẻ tò mò.
Người thanh niên này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Thật sự không biết có bao nhiêu người hoài nghi Tần Dương có liên quan tới cái chết của Tôn Kiến Hồng, Anders, dù sao Tôn Kiến Hồng chết, cổ phần của hắn rơi vào tay đầu tư Beaune, Anders chết, nhưng cổ phần của hắn là Tần Dương quang minh chính đại thu mua được bằng giá thực từ trong tay người nhà của Anders, mọi người tò mò Tần Dương trẻ tuổi như vậy, chống đỡ được đao thương bên ngoài, nhưng có thể che chắn ám tiễn đâm sau lưng không?
Nhanh chóng có người chủ động tiến lên phía trước kết bạn với Tần Dương, Tần Dương ứng phó hai người, sau đó liền quay đầu nói với Liễu Phú Ngữ:
- Cô tìm một chỗ uống chút gì đó đi, nghỉ ngơi đi, không cần đi theo xã giao với tôi, chú ý tin nhắn điện thoại.
Liễu Phú Ngữ cũng không có chút hứng thú nào với loại xã giao này, sớm đã không muốn đứng bên cạnh Tần Dương, lập tức gật đầu trực tiếp đi tới ngồi ở bên cạnh, ánh mắt vẫn không rời khỏi Tần Dương.
Tần Dương đi cùng Mạnh Thu cùng tán gẫu với những người kia, chỉ chốc lát sau, thị trưởng Larnaca xuất hiện lôi kéo Tần Dương thân thiết hàn huyên.
Liễu Phú Ngữ ngồi cách đó không xa, cứ ngồi đó nhìn Tần Dương nói chuyện với những người khác, ánh mắt có phần ngạc nhiên.
Cô biết người tu hành là quần thể đặc biệt, tâm lý cường đại hơn so với người bình thường, còn có một loại cảm giác của sự ưu việt, nhưng điều này cũng không có nghĩa người tu hành có thể ứng đối tự nhiên được, ít nhất cô không làm được, nụ cười của cô là miễn cưỡng, ngôn ngữ thiếu hụt, thậm chí tâm lý cũng không phải tự nhiên, nhưng Tần Dương trông qua dường như có vẻ làm rất tốt.
Ngẫm lại Tần Dương mới có hai mươi mốt tuổi, trong lòng Liễu Phú Ngữ không kiềm chế được cảm thán, đệ tử Ẩn Môn quả nhiên không chỉ biểu hiện ở thể chất tu hành và thực lực cường đại, mà càng thể hiện được qua những mặt khác. Mặc dù Thủy Nguyệt tông đông cao thủ, nhưng thật sự luận tầm ảnh hưởng có thể không mạnh bằng hai, ba người của Ẩn Môn đâu.
Cũng cảm thán như Liễu Phú Ngữ còn có Mạnh Thu. Mạnh Thu ban đầu vốn còn lo lắng Tần Dương trong những trường hợp như thế này có thể không thích ứng lắm hay không, nhưng biểu hiện của Tần Dương hoàn toàn chinh phục được Tần Dương. Biểu hiện của Tần Dương còn thuần thục hơn so với chính khách già đời lão luyện nhất, giao tiếp linh hoạt, đến cả thị trưởng Larnaca cũng phải liên tục tán thưởng Tần Dương là thanh niên tài tuấn hào hoa hơn người.
Tần Dương vừa nói chuyện với mọi người, vừa chú ý tới thời gian, khi tới tám giờ hai mươi lăm phút, Tần Dương chủ yếu đã nói chuyện với hầu hết tất cả mọi người rồi, bữa tiệc cũng dần kết thúc, Tần Dương và Mạnh Thu lên tiếng chào hỏi, sau đó lặng yên đi về hướng nhà vệ sinh, đồng thời gửi tin cho Liễu Phú Ngữ.
Liễu Phú Ngữ đứng dậy, thản nhiên bước ra khỏi đại sảnh, sau đó nhanh chóng đi tới gara, đi tới xe của mình, nhanh chóng thay trang phục trên người mình, sau đó lái xe rời đi, đi tới hội họp với Tư Đồ Hương.
Tần Dương từ từ đi về phía nhà vệ sinh, một nhân viên phục vụ xách theo ba lô của Tần Dương chờ sẵn bên trong, Tần Dương nhận lấy ba lô, sau đó trực tiếp đi vào phòng kế, nhanh chóng cởi bỏ bộ âu phục trên người mình, đổi thành áo phông màu đen, quần ngắn, dép xăng đan, đeo thêm mặt nạ da người mô phỏng, cuối cùng đeo thêm một cặp kính tròng đen, lưng đeo ba lô, rời khỏi nhà vệ sinh.
Khi Tần Dương đi ra, ánh mắt liền đảo qua, phát hiện hướng đường đi thông với đại sảnh có người đàn ông đang tựa trên lan can sân thượng hút thuốc, nhưng ánh mắt của gã luôn chú ý phương hướng nhà vệ sinh, ánh mắt sắc bén bí mật quan sát từng người.
Khi Tần Dương đi ra, ánh mắt của gã đảo qua người Tần Dương, cũng không hề dừng tầm mắt, hiển nhiên gã thậm chí không hề có chút hoài nghi nào, dù sao Tần Dương đã trở thành một con người khác.
Tần Dương thoải mái xách ba lô, thản nhiên đi tới trước mặt gã...