Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 948 - Chương 958: Các Người... Đều Đã Từng Giết Người Qua Chưa?

Chương 958: Các người... đều đã từng giết người qua chưa?
 

Liễu Phú Ngữ lái xe rời khỏi khách sạn không bao lâu liều quẹo vào một con đường rẽ bên cạnh, trên ngã ba có một chiếc xe hơi xuất chúng màu đen đang đỗ.

Khi Liễu Phú Ngữ đi tới trước mặt chiếc xe hơi kia, cửa xe liền mở ra, lộ ra gương mặt lạnh lùng của Tư Đồ Hương.

- Lên đi.

Liễu Phú Ngữ ngồi lên xe, ánh mắt đảo qua gương mặt của Tư Đồ Hương, sau đó nhìn tới chiếc laptop trên tay cô.

- Cô đang làm gì vậy?

Tư Đồ Hương ngẩng đầu lên:

- Đợi bọn họ đi ra.

Liễu Phú Ngữ tò mò hỏi:

- Nơi này không thấy được cửa hội trường, sao cô biết được bọn họ đi ra lúc nào?

Tư Đồ Hương hơi nghiêng màn hình chiếc laptop của mình sang:

- Khi bọn họ lên xe tôi đã lắp đặt một thiết bị truy tìm.

Ánh mắt Liễu Phú Ngữ hơi đổi, nhìn tới màn hình laptop của Tư Đồ Hương, quả nhiên trên phần mềm địa đồ có một điểm đỏ đang lóe sáng.

Trong lòng Liễu Phú Ngữ có chút kinh ngạc, thủ đoạn như vậy cũng không giống cách người tu hành bình thường sử dụng.

- Nghe Tần Dương nói hai người là bạn?

Tư Đồ Hương nhíu mày:

- Anh ấy là chủ nhân của tôi.

Liễu Phú Ngữ rốt cuộc không kiềm chế được sự kinh ngạc, giật mình nhìn Tư Đồ Hương:

- Chủ nhân?

Tư Đồ Hương bình tĩnh trả lời:

- Đúng.

Liễu Phú Ngữ mặc dù cảm thấy bản thân có thể không thích hợp hỏi, nhưng cô vẫn không kiềm chế được:

- Chủ nhân này là như thế nào, cậu ta dùng tiền thuê cô?

Trên gương mặt của Tư Đồ Hương lộ ra thần sắc trào phúng:

- Tập đoàn Hoàn Vũ của tôi có giá trị trên chục tỷ....

Trên chục tỷ!

Liễu Phú Ngữ một lần nữa bị chấn kinh, sững sờ nhìn Tư Đồ Hương:

- Vậy... hai người...

Tư Đồ Hương thản nhiên nói:

- Tôi thua cược, anh ấy cứu tính mạng của tôi, còn giúp tôi báo thù cho cha mẹ, cho nên tôi cam tâm tình nguyện thực hiện ước hẹn.

Liễu Phú Ngữ cảm thấy suy nghĩ của bản thân dường như đã trở nên chậm chạp, phản ứng không kịp:

- Không phải cô là Đại Thành cảnh sao, cậu ta chỉ là một Tiểu Thành cảnh, vậy mà cô thua cậu ta? Còn cần cậu ta báo thù giúp cô?

Tư Đồ Hương lạnh lùng trả lời:

- Năng lực của anh ấy chắc chắn cô không biết hết được.

Liễu Phú Ngữ cảm thấy bản thân rõ ràng bị khinh bỉ, tâm trạng nhất thời có phần phức tạp, nhìn ánh mắt lạnh lùng này của Tư Đồ Hương, hơi nghi ngờ hỏi:

- Cô dường như có chút địch ý với tôi?

Tư Đồ Hương lạnh lùng trả lời:

- Cô là đối thủ của anh ấy, hơn nữa, cô còn ỷ vào thực lực Đại Thành cảnh của mình đánh anh ấy một trận...

Liễu Phú Ngữ chưa bao giờ cảm thấy cô đánh Tần Dương một trận có gì không đúng, nhưng không biết vì sao hôm nay bị Tư Đồ Hương nói như vậy lại có cảm giác xấu hổ, cô liền mở miệng giải thích theo bản năng:

- Là cậu ta lén trốn tôi mấy tháng trước, tôi tức giận mới đánh cậu ta, hơn nữa tôi cũng không dùng toàn lực, chỉ là phát tiết...

Liễu Phú Ngữ không biết vì sao bản thân phải giải thích, khiến bản thân giống như người làm việc sai trái với lương tâm, điều này khiến Liễu Phú Ngữ cảm thấy có chút tức giận.

Cô mới là người bị lừa đấy, cô chẳng qua chỉ đánh tên kia một trận, hơn nữa còn tranh luận với sư phụ cũng chỉ vì hắn...

Tư Đồ Hương liếc nhìn Liễu Phú Ngữ, thản nhiên nói:

- Cô hẳn nên thấy may mắn hai người chỉ là đối thủ, chứ không phải kẻ địch sinh tử.

Liễu Phú Ngữ hơi sững sờ, chau mày nói:

- Nói như vậy, chẳng lẽ cô cảm thấy tôi không phải đối thủ của cậu ta, cậu ta mới vẫn chỉ là Tiểu Thành cảnh thôi...

Tư Đồ Hương nhếch môi nói:

- Cô hẳn chỉ là Đại Thành cảnh Thiên Nhân nhỉ, Siêu Phàm lợi hại hơn so với cô nhỉ?

Liễu Phú Ngữ trả lời theo bản năng:

- Siêu Phàm đương nhiên lợi hại hơn so với tôi, hoàn toàn không phải chỉ là một tầng thực lực.

Ánh mắt của Tư Đồ Hương lạnh lùng nhìn Liễu Phú Ngữ nói:

- Kẻ thù của tôi có thực lực Siêu Phàm, gã chết trong tay Tần Dương.

Hai mắt Liễu Phú Ngữ trợn to, vô cùng chấn động.

Siêu Phàm!

Tần Dương chỉ là một người tu hành thực lực cảnh giới Tiểu Thành, vậy mà hắn lại có thể đánh chết cường giả Siêu Phàm.

Liễu Phú Ngữ hỏi theo bản năng:

- Cậu ta làm sao làm được?

Tư Đồ Hương thu hồi ánh mắt, giọng điệu lạnh lùng:

- Đánh bại một người có thể không dễ dàng, nhưng muốn giết chết một người lại có rất nhiều cách. Anh ấy có thể không cách nào đánh bại được cô, nhưng nếu muốn giết cô, cho dù cô có mười cái mạng cũng không đủ bị giết.

Tư Đồ Hương hơi ngừng lại một chút, sau đó nhìn chằm chằm ánh mắt của Liễu Phú Ngữ:

- Cô từng giết người qua chưa?

Liễu Phú Ngữ cứng người, theo bản năng lắc đầu.

Tư Đồ Hương không tiếp tục hỏi nữa, thu lại ánh mắt.

Bầu không khí bỗng nhiên trong nháy mắt yên tĩnh lại.

Liễu Phú Ngữ vốn nghe nói thực lực của Tư Đồ Hương không bằng mình, trong lòng còn có cảm giác ưu biệt, nhưng hôm nay trong lòng bỗng dâng trào cảm giác không nắm chắc.

- Chẳng lẽ cô và Tần Dương... đều đã từng giết người rồi?

Tư Đồ Hương ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười mỉm lạnh lẽo:

- Tôi vì để tăng thực lực báo được thù đã từng gia nhập tổ chức sát thủ ở Nhật Bản hai năm, còn anh ấy, người trước kia từng muốn giết anh ấy hiện giờ cũng đã chết...

Ánh mắt Liễu Phú Ngữ bàng hoàng nhìn Tư Đồ Hương, cô bỗng nhiên hiểu được tại sao Tư Đồ Hương lại dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình.

Chắc hẳn trong mắt Tư Đồ Hương, cô chỉ dựa vào thực lực cao hơn chiếm ưu thế ức hiếp được Tần Dương. Trong suy nghĩ của Tư Đồ Hương, nếu không thêm hạn chế sinh tử, Tần Dương muốn giết cô là điều rất dễ dàng, cho nên cô ấy cảm thấy cô đánh Tần Dương một trận quả thật chính là thắng không vũ dũng, hoặc là nói Tần Dương để cô...

Liễu Phú Ngữ lập tức trầm mặc.

Cô biết Tần Dương rất ưu tú, cũng cho là bản thân đã hiểu đủ sâu về Tần Dương, nhưng sau khi nghe được những lời này của Tư Đồ Hương, cô lại phát hiện bản thân dường như không hiểu được nhiều về Tần Dương.

Tư Đồ Hương cũng không phản ứng lại Liễu Phú Ngữ, tự nhiên kiểm tra máy tính, đồng thời cầm điện thoại xem tin nhắn Tần Dương gửi tới.

Tần Dương sau khi mặc thường phục đương nhiên sẽ không có ai nhìn chằm chằm hắn, cho nên hắn nhàn nhã rời khỏi khách sạn, nhàn nhã đi về vị trí Liễu Phú Ngữ đỗ xe.

Cùng lúc đó, Phils theo dõi thất bại dẫn theo hai thủ hạ tức giận leo lên xe của mình, đi về hướng đường cũ, đồng thời báo cáo chuyện này cho Klein.

- Ông chủ, bọn tôi bị mất dấu rồi!

Giọng điệu tức giận của Klein vang lên trong điện thoại:

- Cái gì? Các người đã xảy ra chuyện gì, hôm nay có lẽ đã là cơ hội duy nhất, các người vậy mà lại để mất dấu!

Phils tức giận nói:

- Tên kia hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị, chúng tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, tên đó vào nhà vệ sinh một lần, người của tôi vẫn luôn canh giữ ở cửa ra vào, thấy tên đó đi vào nhưng lại không thấy đi ra, sau đó vào nhà vệ sinh tìm người thì đã mất dấu, chúng tôi tìm ở những nơi khác, nhưng vẫn không thấy bóng dáng người đâu...

Klein gầm thét lên:

- Phils, anh đã phá hư chuyện ba lần rồi, anh quá khiến tôi thất vọng rồi!

Klein đập phá điện thoại đầu bên kia, Phils biểu lộ phẫn nộ đặt điện thoại xuống, tức giận dựa lên ghế ngồi, lại không chú ý tới sau lưng cách gã không xa có một chiếc xe hơi âm thầm chạy ra khỏi đường rẽ, đi theo...
Bình Luận (0)
Comment