Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 968 - Chương 978: Vì Tương Lai!

Chương 978: Vì tương lai!
 

Bữa cơm này ăn hơn một tiếng đồng hồ, sau đó Ryan và Trịnh Kỳ cùng đứng dậy song song rời đi.

Tần Dương cũng không sốt ruột, vì hắn đã nghe thấy mục đích của hai người bọn họ, một quán bar cao cấp gần đó.

Đổi hoàn cảnh lại uống một chén.

Trịnh Kỳ nhìn qua giống như không muốn đi, nhưng Ryan dùng chính lý do của mình mời Trịnh Kỳ làm người dẫn đường, còn nói gì mà hi vọng trở thành bạn bè, sau này có rất nhiều cơ hội hợp tác... Trịnh Kỳ không tiện cự tuyệt, chỉ đành đáp ứng.

- Ryan kia trông qua giống như là một bụi hoa lão luyện đây.

Tư Đồ Hương cầm lấy khăn lau miệng, nhìn bóng lưng hai người rời đi:

- Anh đoán xem trong quán bar sẽ xảy ra chuyện gì?

Tần Dương nhếch môi nói:

- Trong quán rượu xảy ra chuyện gì tôi không thể biết trước, nhưng Ryan thì chắc chắn phải xảy ra chuyện.

Hai mắt Tư Đồ Hương sáng lên:

- Chuẩn bị ra tay sao?

Tần Dương cười nói:

- Trong quán bar không gian tối, cơ hội tốt như vậy đương nhiên không thể bỏ qua, rất đơn giản, đánh ông ta ngất xỉu rồi tìm một chỗ an tĩnh, tôi thôi miên ông ta, hỏi tình hình cơ bản, chuyển tiền về là có thể kết thúc công việc rồi.

Tư Đồ Hương thuận miệng hỏi:

- Anh dự định xử lý ông ta như thế nào?

Tần Dương lắc đầu:

- Tôi xử lý ông ta làm gì, tôi chỉ muốn số tiền ông ta ôm đi mà thôi, giết ông ta rồi tôi lại không chiếm được chỗ tốt nào, cần gì phải tăng thêm rắc rối cho bản thân?

Tần Dương dứt lời lau miệng, cười vẫy tay với nhân viên phục vụ cách đó không xa:

- Đi thôi, chúng ta cũng tới quán bar vui đùa một chút đi.

Hai người thanh toán sau đó rời khỏi khách sạn, đi tới quán bar mà Ryan đề cập tới trước đó.

Hai người Tần Dương đi vào quán bar, nhanh chóng liếc mắt quét một vòng liền thấy được Ryan và Trịnh Kỳ, cả hai đang ngồi ở nơi cách sân khấu trung tâm không xa.

Trước sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, hai người Tần Dương lựa chọn vị trí phía sau Ryan, vì ánh sáng sân khấu trung tâm, vị trí của hai người Tần Dương có thể thấy được rõ ràng chỗ của Ryan và Trịnh Kỳ, nhưng nếu bọn họ quay đầu thì khó thấy được đám người Tần Dương.

Quán bar cũng không tính quá ồn ào, khu sân khấu chính giữa có một ban nhạc đang biểu diễn, người chủ trì giới thiệu một hồi, ban nhạc này còn rất có danh tiếng, nhưng đây là khu vực mà những nhân vật, ngôi sao nổi tiếng tụ tập, nên trông thấy ai cũng đều không bất ngờ.

- Gần đây cảm thấy cuộc sống như thế nào?

Tần Dương dựa vào ở trên ghế sô pha, mỉm cười nhìn Tư Đồ Hương đối diện:

- Tôi là nói từ sau khi trở về từ Nhật Bản ấy?

Tư Đồ Hương bưng ly rượu lên, khẽ nhấp một ngụm:

- Trống rỗng một thời gian ngắn, hiện giờ đã tốt hơn nhiều rồi.

Ánh mắt của Tần Dương nhìn chằm chằm Tư Đồ Hương, trầm mặc mấy giây, sau đó khẽ hỏi:

- Thật sự định làm người hầu của tôi cả đời, hay chỉ thực hiện lời hứa năm năm?

Tư Đồ Hương mỉm cười, thản nhiên trả lời:

- Cả đời đi, tôi đã từng nói với anh, dù sao... tôi rảnh rỗi không có việc gì làm.

Tần Dương sờ mũi, nhất thời không biết nên có biểu tình gì.

Rảnh rỗi không có việc làm?

- Có hứng thú gia nhập Ẩn Môn không?

Tư Đồ Hương ngẩn người, mở to hai mắt:

- Gia nhập Ẩn Môn, Ẩn Môn không phải mỗi đời đều đơn truyền sao, chẳng lẽ anh muốn để tôi làm đệ tử của anh?

Tần Dương sửng sốt một chút, bật cười khanh khách:

- Làm sao có thể, cô cũng biết đấy, ẩn thị, mỗi một thế hệ đệ tử cũng sẽ có một ẩn thị, ẩn thị coi như là người trong Ẩn Môn, chỉ có điều không tính là truyền nhân chính thức.

Tư Đồ Hương lấy lại tinh thần, ồ một tiếng, ánh mắt thoáng có phần vui sướng:

- Vậy nếu tôi trở thành ẩn thị, Mạc tiên sinh có thể chỉ điểm cho tôi tu hành sao, tôi có thể tu hành hoặc sử dụng tài nguyên của Ẩn Môn sao?

Tần Dương mỉm cười nói:

- Trước kia mỗi đời ẩn thị của Tông chủ đều là người thường, hơn nữa không được tu hành, nhưng sư phụ có nói Ẩn Môn cũng không cần bảo thủ, không chịu thay đổi, có thể tùy thời đại mà thay đổi, tôi có thể tự mình làm chủ, tất cả tài nguyên tu hành đương nhiên đều có thể, hơn nữa sư phụ không phải vẫn luôn chỉ điểm cho cô sao?

Hai mắt Tư Đồ Hương sáng ngời, không hề do dự gật đầu:

- Được, tôi gia nhập.

Thái độ của Tư Đồ Hương không hề do dự khiến Tần Dương giật mình, đáp ứng như vậy quá sảng khoái rồi chăng?

- Cô không lo lắng một chút nào sao, đây chính là chuyện cả đời. Cô hiện giờ là người tự do, mặc dù nhận thức bản thân mình là người hầu của tôi, nhưng trên thực tế tôi coi cô như bạn bè của mình, cũng không miễn cưỡng cô làm bất cứ chuyện gì, cô hoàn toàn tự do, nhưng nếu cô gia nhập Ẩn Môn thì sẽ cùng hưởng vinh nhục với chúng tôi, hơn nữa cả đời đều phải phục vụ cho tôi, không thoát thân được.

Tư Đồ Hương mỉm cười nhẹ nhàng:

- Tôi vốn không định sẽ thoát thân, sẽ rời đi, anh là chủ nhân của tôi, là người đàn ông của tôi, vì sao tôi phải rời đi?

Tư Đồ Hương hơi ngừng lại một chút, nhếch mày, thần thái lại thoáng có phần hân hoan:

- Vốn dĩ tôi đi theo bên anh có lẽ còn danh bất chính ngôn bất thuận, nhưng nếu tôi trở thành ẩn thị, như vậy liền xem như người của Ẩn Môn rồi, như vậy tôi đã có thể danh chính ngôn thuận buộc chặt bên anh cả đời, dù là vợ anh sau này cũng không quản được đi?

Tần Dương không ngờ Tư Đồ Hương lại nghĩ như thế này, còn nghĩ đến sẽ làm lâu dài về sau, hơn nữa cũng không ngờ góc độ của cô lại... kỳ lạ như vậy.

Tần Dương nhìn Tư Đồ Hương, ánh mắt thoáng có phần phức tạp:

- Nói như vậy ngược lại khiến tôi thật sự có chút được tâng bốc mà run cả người đấy.

Tư Đồ Hương bình tĩnh nhìn chằm chằm Tần Dương:

- Anh đáp ứng rồi, tôi cam tâm tình nguyện.

Ánh mắt của Tần Dương và Tư Đồ Hương nhìn lẫn nhau, trong không có một loại tâm tình kỳ diệu đang chậm rãi lan tràn.

- Được rồi, không ngờ tôi đến cả bạn gái còn không có thì đã có một cô gái sẽ kiên trì với tôi cả đời rồi…

Tần Dương bỗng nhiên cười rộ lên, thần thái chợt nghiêm túc:

- Bất kể là cô của trước kia hay cô của bây giờ, hay cô của tương lai trở thành ẩn thị, trong lòng tôi cũng sẽ không thay đổi, chúng ta là chủ tớ, là bạn bè, cũng là người yêu, hi vọng đôi bên chúng ta cùng ủng hộ đối mặt với tất cả mọi thứ.

Tư Đồ Hương nhẹ nhàng gật đầu:

- Kiên trì giúp đỡ nhau cả đời!

Tần Dương vươn tay nắm lấy tay Tư Đồ Hương.

- Đợi lần này sau khi trở về rồi tôi sẽ báo rõ với sư phụ mình, chính thức cho cô gia nhập Ẩn Môn.

Tư Đồ Hương vươn tay nắm ngược lại tay của Tần Dương:

- Được, chủ nhân!

Tần Dương khẽ cười nói:

- Chúng ta tự làm, cô không cần phải như vậy chứ, chung đụng như bạn bè hay người yêu không phải càng tốt, càng tự do hơn sao, vì sao không muốn để mọi người không được tự nhiên. Ẩn thị cũng chỉ là một cái danh, sư phụ tôi và chú Tiêu cũng tiếp xúc với nhau giống như hai người bạn tốt, anh em tốt vậy...

Tư Đồ Hương ừ một tiếng, giọng điệu càng dịu dàng ngoan ngoãn hơn, lần này không kiên quyết trả treo nữa:

- Được, tôi nghe lời anh.

Tần Dương buông tay ra, bưng ly rượu lên:

- Vì tương lai, cạn một ly.

Tư Đồ Hương mỉm cười bưng ly rượu lên, hai mắt sáng ngời:

- Vì tương lai!

Hai người uống một ly, việc này cũng xem như đã quyết định xong, cả hai tùy ý trò chuyện sự việc sau này, bầu không khí nhẹ nhàng thoải mái.

Khoảng nửa tiếng sau, Tần Dương bỗng nhiên quay đầu.

Bên phía sân khấu, Trịnh Kỳ đứng dậy, cầm theo cái ví nhỏ của mình đi tới hướng nhà vệ sinh, Ryan cầm chai rượu trên mặt bàn đổ đầy một ly rượu cho cô ta, nhẹ nhàng buông tay, một hạt thuốc nhỏ màu trắng rơi vào trong ly rượu.
Bình Luận (0)
Comment