Chương 979: Tôi thật sự không có tiền
Viên thuốc!
Hai mắt Tần Dương bỗng nhiên nhìn chằm chằm, ánh mắt nhìn tới ly rượu được thả viên thuốc vào kia.
Viên thuốc nhỏ kia rơi vào ly rượu nhanh chóng hòa tan, thể tích viên thuốc nhỏ vốn đã không lớn càng nhanh chóng hòa tan hơn, sau đó biến mất trong ly rượu.
Một màn này vô cùng bí mật, dưới ánh sáng ảm đạm người bình thường không thể phát giác ra được, nhưng Tần Dương vẫn luôn chú ý Trịnh Kỳ và Ryan lại vừa hay nhìn thấy, vì từ góc độ của hắn nhìn sang, vị trí của Ryan và Trịnh Kỳ giống như trong suốt vậy.
Tần Dương nhếch mày:
- Hạ thuốc? Vậy mà lại dùng hành vi không có đẳng cấp như vậy?
Tư Đồ Hương quay đầu lại nhưng không thấy được gì cả, viên thuốc kia đã trực tiếp thành bọt khí hòa tan trong ly rượu, dù ngồi vị trí kia cũng khó mà thấy được chứ đừng nói tới là cách hai bàn như Tư Đồ Hương.
Nếu Tần Dương không phải vẫn luôn chú ý tới phía Trịnh Kỳ và Ryan, hắn cũng không thể phát hiện ra được một màn như vậy, dù sao một màn này trong quán bar ăn chơi trác táng thật sự không thấy được quá rõ ràng.
Tần Dương thấy được một màn này rồi, nhưng hắn không lập tức đứng ra.
Quán bar dù sao cũng không phải một nơi lên giường tốt nhất, không phải sao?
Tần Dương lặng lẽ chờ đợi.
Trịnh Kỳ nhanh chóng quay trở lại, nhìn thấy một ly rượu trước mặt, ánh mắt thoáng có phần nghi hoặc, nhưng ngay trước mặt Ryan nên cô ta cũng không tiện nói gì, trước lời ân cần mời rượu của Ryan, cô ta liền nâng ly với Ryan uống một ly này.
Tần Dương thấy Trịnh Kỳ uống xong ly rượu kia rồi, ánh mắt hơi sáng ngời.
Mặc dù Trịnh Kỳ vẫn luôn có vẻ rất cẩn thận, nhưng vẫn trúng chiêu.
Có lẽ cô ta căn bản không nghĩ tới Ryan lại có thể trong lần đầu tiên gặp mặt đã dùng thủ đoạn ti tiện như vậy.
Trịnh Kỳ nhanh chóng cảm thấy chóng mặt, nhưng cô ta cũng không ý thức được bản thân đã trúng chiêu, cho rằng chỉ là cảm giác do say rượu, cô ta cố gắng kiên trì nói lời tạm biệt với Ryan, Ryan nho nhã lễ độ đáp ứng, cùng đứng dậy với Trịnh Kỳ rời đi.
Dược hiệu phát tác cực kỳ nhanh, khi Trịnh Kỳ đi ra khỏi quán bar thì cũng đã chóng mặt tới mức không cách nào tự đi đường được. Ryan nửa đỡ nửa kéo Trịnh Kỳ vào trong xe, xe lái về hướng khách sạn gần đó.
Tần Dương và Tư Đồ Hương cùng đi theo.
Ryan đỡ Trịnh Kỳ vào trong khách sạn, thuê một căn phòng xong, mới đỡ Trịnh Kỳ vào trong phòng, đang muốn đóng cửa lại thì cửa phòng bỗng nhiên bị người khác ngăn lại.
Đứng ở trước cửa là một người đàn ông xa lạ, hai mắt đang lạnh lùng nhìn chằm chằm Ryan.
Trong lòng Ryan cả kinh:
- Anh là ai?
Người đàn ông xa lạ kia tiến tới một bước, trực tiếp bước chân vào gian phòng, sau đó trước khia Ryan kịp há mồm la tiếng cầu cứu đã bổ một chưởng lên cổ của gã, trực tiếp đánh cho gã hôn mê bất tỉnh.
Người đàn ông xa lạ đương nhiên chính là Tần Dương đã theo sát sau lưng Ryan, vì trong khách sạn đều có camera giám sát dày đặc, Tần Dương đeo mặt nạ lên, hóa thành một người đàn ông lạ lẫm.
Tần Dương tiện tay khép cửa phòng lại, ánh mắt đảo qua Trịnh Kỳ ngã xuống trên thảm với Ryan.
Tần Dương ôm lấy eo Trịnh Kỳ, đặt lên giường, nắm tay cô ta bắt mạch, một lúc sau mới buông ra, thở dài một hơi.
Trịnh Kỳ cũng không sao, chỉ là dược hiệu phát tác hôn mê bất tỉnh mà thôi.
Ryan bị giội nước lạnh tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ngồi trên ghế dựa, người đàn ông đánh gã ngất xỉu trước đó đang ngồi bên giường, lạnh lùng nhìn chằm chằm gã, cặp mắt đen mà thâm thúy, giống như có lực hấp dẫn khác thường vậy.
- Anh là ai, muốn làm gì?
Tần Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm Ryan:
- Ryan, mày thay đổi danh tính, sống ở đây rất khoái hoạt đấy nhỉ.
Trong lòng Ryan chấn động, gã đã dùng tên giả là Thomas Riding, nhưng người đàn ông trước mặt lại một hơi gọi ra cái tên trước kia của gã.
- Anh là ai, anh... làm sao biết được tên của tôi?
Tần Dương ghé sát gã hơn:
- Hiện giờ cho mày hai lựa chọn, giao ra số tiền mày đã ôm đi, tao tha cho mày một mạng, bằng không mày phải chết, để số tiền kia chôn cùng mày!
Ryan kinh hãi mở to hai mắt:
- Tôi không rõ anh đang nói gì?
Tần Dương lạnh lùng nói:
- Tao không muốn chơi chữ với mày, cho mày mười giây quyết định, nếu không tao mặc nhận là mày không nguyện đưa tiền mua mạng.
Ryan xoay chuyển hai mắt nhìn tay không tấc sắt của Tần Dương, trong tay không cầm dao găm cũng không cầm súng, nghiến răng, mạnh mẽ đứng dậy đánh tới Tần Dương.
Tần Dương không hề di chuyển, tùy ý để Ryan đánh tới mình.
Ryan vốn muốn bạo khởi đụng ngã Tần Dương lên giường, như vậy gã có thể nhân cơ hội chạy ra khỏi phòng, nhưng không ngờ vừa va chạm lại giống như đụng phải mặt đá, thân người Tần Dương không hề sứt mẻ, nhưng Ryan ngược lại bị bắn ngược trở về, đụng ngã cái ghế phía sau lăn một cái.
Trong lòng Ryan vô cùng hoảng sợ, xoay người như muốn chạy ra ngoài, nhưng Tần Dương căn bản không cho gã cơ hội chạy trốn, vươn tay một cái bắt được Ryan, quăng ra phía sau.
Thân người Ryan lập tức như không có sức nặng bay ra ngoài, nặng nề đập lên bức tường sau lưng, tiếp tục bắn trở lại, chật vật rơi trên mặt đất.
Ryan còn chưa dựng dậy, một chân của Tần Dương đã trực tiếp giẫm lên cổ của gã, lực lượng khổng lồ khiến cả cái đầu của Ryan dán sát lên mặt thảm, hơn nữa gã còn cảm thấy sức nặng vô cùng trên cổ, chỉ cần đối phương hơi dùng sức một chút là cổ của gã sẽ răng rắc gãy rời.
- Mười giây tới rồi, xem ra mày không muốn đưa tiền...
Ryan cảm thấy lực chân trên cổ mình kia bỗng nhiên tăng lên, lập tức sợ tới mức hồn bay phách tán, lớn tiếng kêu la:
- Tôi đưa, tôi đưa, đừng giết tôi...
Tần Dương hơi buông lỏng chân ra một chút:
- Đưa tiền?
Ryan không hề do dự trả lời:
- Tôi đưa, đừng giết tôi!
Tần Dương buông chân ra:
- Được rồi, tất cả tiền vốn mày ôm đi của viện nghiên cứu Hurricane cộng lại gần ba trăm triệu, tính cho mày là ba trăm triệu đi, lấy ba trăm triệu ra liền tha cho mày một mạng.
Vẻ mặt Ryan đau khổ nói:
- Tôi nguyện lấy tiền, nhưng tất cả tiền của tôi đã không còn ở chỗ tôi nữa, tôi hết cách đưa cho anh...
Trong mắt Tần Dương lập tức có mấy phần lạnh lùng:
- Mày cảm thấy tao thật sự dễ lừa gạt như vậy sao?
Ryan nhìn ánh mắt trở nên lạnh lẽo của Tần Dương, vội vàng giải thích:
- Tôi không gạt anh, sau khi tôi tới Los Angeles cũng đã chuyển toàn bộ tiền của tôi cho chú của tôi là Hanas, nhờ ông ấy giúp chuyển tiền qua một lần, lại chuyển tới thân phận hiện giờ của tôi...
Tần Dương hơi híp hai mắt lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ryan, ánh mắt kia khiến trong lòng Ryan cảm thấy vô cùng khủng hoảng.
- Hiện giờ tôi có thể cho anh xem bản ghi chép chuyển khoản trước kia, tôi thật sự đã chuyển hết tiền cho chú của tôi rồi, hiện tại trong tài khoản của tôi chỉ có mười triệu, anh bỏ qua cho tôi đi, tôi có thể đưa toàn bộ cho anh...
Tần Dương buông lỏng chân ra, ngồi trở lại trên giường, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ryan:
- Gọi điện thoại cho chú của mày, bảo ông ta chuyển ba trăm triệu vào tài khoản tao chỉ định, nếu không mạng của mày sẽ không giữ được!
Ryan bò dậy từ trên mặt đất, hoảng sợ bất an lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của chú Hanas.
- Chú ơi, cứu cháu, cháu bị bắt cóc rồi, nếu chú không cứu cháu, cháu nhất định phải chết!