Chương 1005: Cuộc sống tuyệt vời
Tần Dương nhìn Liễu Phú Ngữ đang nổi giận đùng đùng, cũng không hề tức giận chút nào, ngược lại còn nở nụ cười.
- Cậu cười cái gì?
Liễu Phú Ngữ căm tức nhìn Tần Dương, biểu hiện càng tức giận hơn.
Tần Dương lắc đầu nói:
- Thứ nhất, cuộc sống của tôi có lẽ có ăn chơi trác táng, có rượu chè be bét sao, những ngày tháng chung đụng với cô, tôi đều làm những chuyện đứng đắn cả. Thứ hai, cuộc sống quả thật mỗi người mỗi khác, có người thích yên ổn, có người thích ồn ào náo nhiệt, điều này được quyết định bởi thái độ của cá nhân đó, chiếu theo nội tâm của bản thân quả thật không sao, nhưng trong thâm tâm cô thật sự muốn sống cuộc đời như vậy sao, là muốn ở đây cô độc sống một mình qua quãng đời còn lại sao?
Vẻ giận dữ trên gương mặt Liễu Phú Ngữ biến mất, thay vào đó là mấy phần mờ mịt.
Tần Dương khẽ nói:
- Có thể cô cảm thấy trước kia người Thủy Nguyệt tông cũng đều sống cuộc sống như vậy, chẳng qua cuộc sống cổ đại vốn chính là trôi qua chậm rãi, hơn nữa đủ loại thiên tai hay chiến tranh xảy ra khiến cuộc sống ẩn thế tu hành của mọi người càng trở nên vững vàng hơn, nhưng hiện giờ thời đại đã thay đổi rồi.
Tần Dương vươn tay chỉ dãy phòng ốc đằng xa:
- Mặc dù mọi người ở nơi này nhưng mọi người cũng dùng tới máy phát điện, dùng tới mạng internet, dùng tới các loại đồ điện, xét ở mức độ nào đó thì nơi này có khác mấy so với bên ngoài, các người có thể coi nơi này như tông môn Thủy Nguyệt tông, có thể không để đàn ông vào trong, nhưng cũng không cần trói buộc chính bản thân mình ở trong này, chẳng lẽ cô ở ngoài kia thì không thể tu hành, không thể làm Tông chủ sao?
Liễu Phú Ngữ nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Tại sao lại nói với tôi những lời này?
Tần Dương cười ha ha nói:
- Chúng ta không đánh nhau không quen biết nhau, hiện giờ cũng coi như bạn bè rồi, với cương vị là một người bạn, tôi đương nhiên không hi vọng cô sống cuộc sống không vui vẻ gì ở đây, vì sao phải trói buộc bản thân, để bản thân sống vui vẻ một chút không phải tốt hơn sao?
Liễu Phú Ngữ trầm mặc mấy giây:
- Thủy Nguyệt tông cũng không hạn chế người tông môn đi vào xã hội hiện đại, nhưng tôi gia nhập xã hội làm gì, hình như cũng không có chuyện gì, chẳng lẽ để tôi đi làm như người bình thường, thể nghiệm cuộc sống sao?
Tần Dương cười ha ha nói:
- Nếu cô nguyện ý thì không hẳn là không thể. Lam Linh Vũ cách vách nhà tôi cũng là cháu gái của trưởng lão Ngũ Tiên môn, hiện giờ không phải cũng đang đi làm ở công ty của tôi, thích ứng với cuộc sống thành thị đó sao, trước kia cô ấy cũng sống trong Thập Vạn Đại sơn của Miêu Cương đó thôi.
- Tôi cũng không có ý nói rằng nhất định phải bảo cô làm gì, chẳng qua cảm thấy sống cuộc sống như cô nhất định sẽ có tiếc nuối, rất nhiều điều đặc sắc cũng chưa từng trải qua, nếu không có chuyện gì thì có thể đi du lịch khắp toàn bộ thế giới một chút, thể nghiệm thêm nhiều kiến thức nữa cũng tốt, thậm chí có thể đi tìm một số cao thủ luận bàn, đây cũng là một loại tu hành, tu hành cũng không phải nhất định cứ đóng kín cửa ở bên trong mới tính là tu hành đâu.
Hai mắt Liễu Phú Ngữ sáng ngời:
- Tôi biết.
Tần Dương cười nói:
- Trước đây tôi và Tư Đồ Hương cùng tới Los Angeles, cô không đi được, tôi liền thấy cô có bộ dạng tiếc nuối. Cô dù gì cũng là đệ tử của Tông chủ Thủy Nguyệt tông, là Tông chủ kế thừa tiếp theo, cũng không thiếu tiền, muốn làm gì thì làm cái đó, đợi tới khi lớn tuổi rồi thì điều gì cũng đã từng trải qua, không còn gì tiếc nuối nữa, khi đó lại sống cuộc sống yên tĩnh không phải rất tốt sao?
Liễu Phú Ngữ đáp:
- Tôi sẽ xem xét.
Tần Dương cười nâng cốc rượu lên:
- Cô đừng quên đấy, tôi và cô còn có một trận chiến ước định, hơn nữa tôi cũng đã nói rồi, còn chưa làm được gì đâu, nếu cô cứ ở ẩn như vậy chẳng lẽ tôi phải trải qua muôn vàn khổ sở trèo đèo lội suối tới đây tìm cô sao.
Liễu Phú Ngữ nhếch mày, cô đương nhiên biết lời Tần Dương nói có ý gì, ánh mắt liếc đảo qua Tần Dương:
- Trước kia cũng đã nói rồi, có cơ hội thì tới lúc đó đừng khóc là được.
Tần Dương cười hả hê nói:
- Từ ngày tôi trở thành người tu hành tới nay đã trải qua không ít trận chiến đấu lớn nhỏ, cho tới giờ tôi chưa từng sợ hãi, tôi đợi cô đấy!
- Được, đợi tôi suy nghĩ xong tôi sẽ liên lạc với cậu.
Tần Dương tiêu sái gật đầu:
- Được, tới đây, cụng một chén nào.
Hai người cùng cụng chén, Tần Dương uống một ngụm cạn sạch rượu trắng trong cốc, thống khoái cảm thán một tiếng:
- Sảng khoái!
Từ đằng xa, một bóng người rất tùy ý thay đổi bước chân, dáng vẻ nhàn nhã giống như đang tản bộ trở về biến mất giữa dãy phòng.
Hai người Tần Dương nói chuyện rất vui vẻ cũng không phát hiện ra, dù sao màn đêm âm u, hơn nữa người này bước từ đằng xa tới, nghe xong cũng lặng yên xoay người rời đi.
Tần Dương và Liễu Phú Ngữ cũng coi như là lần đầu tiên nói chuyện cởi mở với nhau. Hai người ngồi tám nhảm đủ loại chuyện trời nam đất bắc, Tần Dương nói rất nhiều những chuyện trước kia của bản thân, còn nói tới một số kế hoạch cho tương lai.
- Cậu muốn làm nghệ sĩ dương cầm, còn phải tham gia tranh tài dương cầm?
Tần Dương cười nói:
- Đúng vậy, tôi không muốn khiến thầy của mình thất vọng... Người thầy dạy piano cho tôi là một giáo sư đại học, không phải sư phụ của tôi...
Liễu Phú Ngữ kinh ngạc nhìn Tần Dương:
- Cậu thật đúng là...
Tần Dương đợi mãi không thấy hình dung từ phía sau, không kiềm chế được hỏi:
- Thật sự là gì?
Liễu Phú Ngữ suy nghĩ cả buổi mới cười nói:
- Không làm việc đàng hoàng!
Tần Dương cười ha ha nói:
- Tôi vốn không có nghề nghiệp chính thức gì, nếu thật sự phải nói thì tôi là sinh viên, học tập chính là nghề nghiệp chính của tôi, nhưng tôi cũng không vứt bỏ nghiệp học của mình, hai năm nay qua tôi đã có thể trao đổi tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Nhật cơ bản không có vấn đề gì, chỉ cần học tập chăm chỉ hơn nữa mà thôi, tôi còn dự định hai năm đại học còn lại học thêm hai ngôn ngữ nữa, về sau vào đời không có cơm ăn thì tôi đi làm phiên dịch cũng có thể hòa nhập rất tốt.
Liễu Phú Ngữ bật cười trước lời này của Tần Dương:
- Nếu cậu còn không có cơm để ăn thì chắc hẳn cả thế giới này chả có mấy người có cơm để ăn mất... Cậu làm những chuyện này cũng đều theo kế hoạch cả sao?
Tần Dương cười ha ha nói:
- Làm gì có kế hoạch gì, trước hết cảm thấy năng lực của bản thân còn yếu đuối, cũng muốn làm ra công ty gì đó bên mình, sau đó nếu đã làm thì phải làm lớn một chút, viện nghiên cứu và công ty điện ảnh truyền thông không phải đúng lúc gặp được sao, đúng lúc tôi có suy nghĩ phát triển trên phương diện nghiên cứu và kế hoạch mở công ty điện ảnh và truyền thông, cho nên thuận tay làm thôi chứ sao...
- Tôi cũng không tạo cho bản thân mục tiêu rõ ràng, ví dụ như muốn kiếm bao nhiêu tiền, muốn đạt được quy mô phát triển như thế nào... Dù sao đã muốn làm thì thuận tay làm thôi, về phần kết quả thế nào thì tùy duyên đi, dù sao cũng như cô nói, tôi có làm thế nào cũng ăn được cơm, khà khà, người sống quan trọng nhất không phải là ăn cơm no sao.
Liễu Phú Ngữ ngẫm nghĩ:
- Đời người của cậu quả thật đặc sắc hơn nhiều so với tôi.
Tần Dương cười ha ha nói:
- Đặc sắc hay không không nói tới, dù sao tôi cảm thấy cuộc sống của tôi trôi qua tùy ý, không có nhiều thúc ép, cái gì cũng chơi một chút, sau này khi đã về già rồi không còn tinh lực nữa, khi đó cho dù muốn chơi cũng không chơi được.
Liễu Phú Ngữ bĩu môi:
- Cậu đang quanh co lòng vòng để khuyên tôi sao?
Tần Dương mỉm cười:
- Đâu có, cô không nên suy nghĩ nhiều, tôi chẳng qua đang khoe khoang cuộc sống nhiều màu sắc của mình, ừ, ăn chơi trác táng, rượu chè be bét...