Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 994 - Chương 1004: Cậu Đang Đồng Tình Với Tôi Sao?

Chương 1004: Cậu đang đồng tình với tôi sao?
 

Có lẽ Ngô Vận Nhã quả thật muốn biết suy nghĩ thật sự trong lòng Miêu Kiếm Cung, cho nên bà ta đáp ứng đề nghị của Tần Dương, tiếp tục duy trì trạng thái "suy yếu".

Tần Dương hết bận rộn với chuyện của Ngô Vận Nhã rồi liền rời khỏi phòng Ngô Vận Nhã, vẻ mặt xám như tro tàn.

Ai bị đánh bay lên tường như vậy toàn thân đều sẽ toàn bụi...

Khi Tần Dương đi dọc theo con đường đá xanh trở lại đã nhìn thấy Liễu Phú Ngữ đứng cuối con đường mòn đá xanh, vẻ mặt thấp thoáng sự lo lắng.

Khi thấy Tần Dương xuất hiện thì Liễu Phú Ngữ liền thở dài một hơi.

- Cậu không sao chứ?

Tần Dương đứng trước mặt Liễu Phú Ngữ, nhìn ánh mắt quan tâm kia của Liễu Phú Ngữ, mỉm cười nói:

- Cô đang lo lắng cho tôi sao?

Hàng mày đẹp của Liễu Phú Ngữ chau lại:

- Còn có thể đấu võ mồm, xem ra không có việc gì. Khi nãy... mấy người đã đánh nhau sao?

Tần Dương nhún vai, cười khổ:

- Không phải đánh nhau, mà là đơn phương bị đánh, cô cảm thấy với thực lực và bản lĩnh này của tôi có thể đánh lại được Ngô Trưởng lão sao?

Liễu Phú Ngữ bật cười thành tiếng, nhưng bỗng nhiên thu lại nụ cười.

- Xem ra Ngô Trưởng lão đánh cậu còn nhẹ, còn có tinh thần đứng đây ba hoa...

Tần Dương nhếch miệng cười, Liễu Phú Ngữ lập tức trừng Tần Dương, hỏi:

- Ngô Trưởng lão đã nói gì với cậu?

Tần Dương mỉm cười nói:

- Sư công của tôi ngày mai sẽ tới đây.

Liễu Phú Ngữ bàng hoàng mở to hai mắt:

- Sư công của cậu muốn tới đây?

Tần Dương gật đầu:

- Đúng.

Liễu Phú Ngữ kinh ngạc nhìn Tần Dương:

- Các người đã nói như thế nào mà thuyết phục được sư công của cậu tới đây vậy?

Tần Dương mỉm cười:

- Bí mật!

Hiệp nghị giữa Tần Dương và Ngô Vận Nhã đương nhiên không thể tiết lộ ra ngoài, dù sao Ngô Vận Nhã vẫn là thái thượng trưởng lão của Thủy Nguyệt tông, nếu bị những người khác biết được bản thân giả bệnh lừa gạt Miêu Kiếm Cung tới, sợ rằng sẽ khiến mọi người bàn tán xôn xao, hơn nữa còn rất mất mặt.

Ngô Vận Nhã là người có khí thế mạnh mẽ, việc này nếu lộ ra ngoài đa phần sẽ nổi điên, cho nên hắn vẫn nên giữ bí mật, nếu không cuối cùng người xui xẻo chính là hắn.

Liễu Phú Ngữ bĩu môi, hừ một tiếng:

- Không nói thì thôi, tôi đi đây, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.

- Được!

Liễu Phú Ngữ tiêu sái rời khỏi, Tần Dương trở lại phòng của mình, tắm rửa thay đổi bộ quần áo khác, nhìn ra bên ngoài, sắc trời vừa tối, mới chỉ khoảng tám giờ tối.

Trong phòng của khách cũng không có tivi, Tần Dương dựa lên giường nghịch điện thoại, xem mấy loại tin tức hỗn loạn, Tần Dương cũng cảm thấy buồn chán.

- Đã ngủ chưa?

Tần Dương gửi một tin nhắn cho Liễu Phú Ngữ.

- Chưa, đang chơi máy tính, có chuyện gì sao?

Tần Dương bĩu môi:

- Các người sinh hoạt đêm chẳng lẽ chỉ toàn dựa vào máy tính hoặc tivi để giết thời gian thôi sao?

Liễu Phú Ngữ nói:

- Nhàm chán rồi?

Tần Dương:

- Đúng, nếu không ra ngoài đi cùng với tôi một lát, tâm sự chút chứ?

Liễu Phú Ngữ nói:

- Được, cậu chờ chút.

Tần Dương đang muốn đặt điện thoại xuống, điện thoại bỗng nhiên rung một cái, Tần Dương giơ lên liếc nhìn, biểu lộ thoáng có phần kinh ngạc.

- Thấy cậu rất nhàm chán, muốn uống rượu không?

Tần Dương:

- Không phải chứ, chỗ các cô có rượu à?

Liễu Phú Ngữ nói:

- [tức giận] Vùng núi vắng vẻ không thể có rượu à, phụ nữ thì không thể uống rượu à, rượu chỗ chúng tôi đều được là rượu được tặng từ lương thực được sản xuất ra của trấn nhỏ... Bớt nói lời thừa đi, có muốn hay không?

Tần Dương vui vẻ:

- Muốn, dù sao đang nhàm chán, nếu có rượu rồi, vậy đồ nhắm thì sao?

- Đợi!

Tần Dương đi ra khỏi cửa phòng, đứng ở ngoài cửa, năm phút sau, Liễu Phú Ngữ mặc váy ngủ vải bông bước từ bên trong ra, tay trái cầm một bình nhựa, tay phải cầm theo một cái túi nhỏ.

- Đi thôi, đừng ở đây làm ồn tới người khác.

- Được!

Tần Dương đi theo Liễu Phú Ngữ đi thẳng tới phương hướng cách mấy trăm mét rời xa khu nhà ở, sau đó đã không còn thấy con đường đá xanh nữa.

Hai người chạy tới một sườn núi đá nhô lên, trước mặt hai người chính là vách núi mấy trăm trượng, bên vách núi có một cây thông xanh mơn mởn, cành lá xum xuê.

- Ở đây đi.

Liễu Phú Ngữ ngồi xuống bên trên một khối đá xanh đen khổng lồ, sau đó đặt bình rượu và cái cao lên trên tảng đá.

Tần Dương cũng ngồi xuống bên trên tảng đá, tò mò mở bao ra, xem bên trong lại là lạc khô.

- Không tồi, củ lạc nhắm rượu luôn là mãi mãi.

Tần Dương cầm bình nhựa mở ra ngửi một chút:

- Rượu trắng rất mạnh, không tồi, không tồi, mặc dù ở sơn thôn hẻo lánh nhưng cuộc sống ở đây vẫn không tệ nhỉ.

Liễu Phú Ngữ trợn mắt liếc nhìn Tần Dương, không nói chuyện.

Tần Dương cười khà khà, cũng không thèm để ý, lấy hai cái cốc ra rót rượu trắng vào.

Tần Dương bưng một trong hai cái cốc lên nhấp một ngụm.

- Ừ, rất mạnh, Thủy Nguyệt tông không phải đều toàn phụ nữ sao, ngày thường cũng uống rượu mạnh như vậy sao?

Liễu Phú Ngữ tự nhiên bưng cái cốc trước mặt mình lên:

- Người tu hành uống chút rượu chậm rãi sống qua ngày cũng không phải chuyện gì xấu.

Tần Dương ừ một tiếng, đặt cốc rượu xuống, nắm mấy viên lạc bắt đầu ăn.

- Sau khi sự việc lần này giải quyết xong, cô sẽ ở lại đây không ra khỏi núi nữa sao?

Ánh mắt Liễu Phú Ngữ nhìn về hướng những dãy núi phía xa trong màn đêm, nhấp một ngụm rượu:

- Có lẽ là vậy, nếu sư công của cậu nguyện ý tới đây, vả lại trông cậu cũng không lo lắng, chắc hẳn cũng hiểu rõ trong lòng, chuyện xui của tôi coi như đã xong xuôi, đương nhiên không cần ra ngoài nữa.

Tần Dương nhìn Liễu Phú Ngữ bên cạnh, sững sờ.

Bên mặt của Liễu Phú Ngữ rất đẹp, ngoại trừ xinh đẹp ra còn có mấy phần anh khí, chẳng qua Tần Dương lại thấy được phần bất lực và mất mát tỏa ra trên người cô.

- Cô còn trẻ, chẳng lẽ thật sự nguyện ý vẫn luôn ở trong khu vực vắng vẻ nghèo khó này cả đời sao?

Liễu Phú Ngữ thấp giọng nói:

- Cũng không phải hoàn toàn không ra ngoài, thỉnh thoảng khi phải làm chuyện gì vẫn sẽ ra ngoài, chẳng qua phần lớn thời gian ở trong tông môn mà thôi.

Ánh mắt Tần Dương thoáng có mấy phần đồng tình:

- Cô thích cuộc sống bên ngoài không?

Thần sắc của Liễu Phú Ngữ có phần do dự, quay đầu nhìn Tần Dương.

Ánh mắt Tần Dương thẳng thắn mà chân thành, nhìn chằm chằm cô như vậy, không hề tránh né.

Liễu Phú Ngữ cảm nhận được ánh mắt đồng tình của Tần Dương, nhíu mày:

- Cậu đang đồng tình với tôi sao?

Tần Dương thu lại ánh mắt, uống một ngụm rượu:

- Chỉ là thay cô cảm thấy không đáng, tuổi còn trẻ mà phải ở lại chỗ này sống cùng một đám người trung niên, thậm chí là già cả, cuộc sống ngập tràn dáng vẻ già nua, chẳng lẽ cô cảm thấy cuộc sống như vậy rất có ý nghĩa sao, ngày qua ngày, năm này qua năm khác...

Liễu Phú Ngữ trầm mặc một lát, thấp giọng nói:

- Cuộc sống yên tĩnh có trợ giúp cho việc tu hành.

- Tu hành?

Tần Dương khịt mũi coi thường trước lời nói của Liễu Phú Ngữ:

- Vậy mục tiêu tu hành của cô là gì, trở thành cường giả Chí Tôn, trở thành Tông chủ Thủy Nguyệt tông? Trở thành Tông chủ rồi thì như thế nào, tiếp tục sống ở đây tu hành ngày này qua tháng khác, cô khổ cực tu hành như vậy có được giá trị gì, chẳng lẽ làm Tông chủ thì nhất định phải có thực lực cao hơn so với người khác, hoặc chỉ có như vậy mới có thể được người khác tôn trọng sao?

Liễu Phú Ngữ bị lời lẽ của Tần Dương chọc giận, tức giận nhìn Tần Dương:

- Chẳng lẽ như vậy còn không tính là cuộc sống sao, chẳng lẽ nhất định phải giống như cậu cả ngày ăn chơi trác táng ăn chơi đàng điếm, như vậy mới xem là cuộc sống sao?
Bình Luận (0)
Comment