Chương 1003: Tự cầu nhiều phúc đi
Châm Quan Âm xuất thế, Diêm Vương phải nhường đường.
Châm Quan Âm có thể cải tử hồi sinh, muốn ngụy trang một người thành mắc bệnh nặng đương nhiên rất dễ. Sau khi Tần Dương phong bế đan điền của Ngô Vận Nhã, đâm mấy cây châm xuống, sắc mặt ửng hồng của Ngô Vận Nhã trong chớp mắt đã đầy tơ máu, cả người lập tức trông qua như già đi mười mấy tuổi, khiến người khác cảm giác được một loại trạng thái vô cùng suy yếu.
Trịnh Lệ ngồi bên cạnh bàng quan quan sát mọi thứ, ánh mắt nhìn Tần Dương cũng có phần phức tạp.
Cô ta không ngờ Tần Dương lại đưa ra phương pháp như vậy, càng không nghĩ tới Ngô Vận Nhã lại thật sự chấp nhận.
Nghĩ tới việc ngay khi gặp mặt Ngô Vận Nhã đã đánh bay Tần Dương ra ngoài, dáng vẻ như muốn giết người, nhưng Tần Dương vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh chậm rãi phân tích tình hình, trong lòng Trịnh Lệ dâng trào mấy phần khâm phục.
Cậu thanh niên này còn trẻ tuổi, nhưng làm việc rất có phong phạm của một đại tướng.
Chẳng qua không biết cách này có tác dụng gì không đây?
Hi vọng có tác dụng.
Nếu Ngô Trưởng lão và Miêu Kiếm Cung có thể hóa giải đoạn ân oán này, như vậy Thủy Nguyệt tông và Ẩn Môn không cần đấu với nhau nữa, dù sao đối với Trịnh Lệ mà nói đấu tranh như vậy chỉ vô ích mà thôi.
Tần Dương đứng bên giường, lấy điện thoại di động ra đứng bên giường quay một đoạn video, sau đó chào hỏi hai người rồi rời khỏi phòng.
Tần Dương bấm số điện thoại của sư công, tim cũng đập nhanh dần, e sợ không liên lạc được, cũng may sau khi điện thoại reo lên mấy tiếng liền có người nghe máy.
- Tần Dương, có chuyện gì không?
Tần Dương trầm giọng nói:
- Sư công, con hiện giờ đang ở Thủy Nguyệt tông.
- Con ở Thủy Nguyệt tông?
Giọng nói của Miêu Kiếm Cung cất cao lên mấy phần:
- Con ở đó làm gì, chẳng lẽ người của Thủy Nguyệt tông trói con bắt tới đó?
Tần Dương phủ nhận:
- Không phải, Ngô Trưởng lão xảy ra chuyện, Trịnh Tông chủ mời con đến xem bệnh cho Ngô Trưởng lão.
- Ngô Trưởng lão? Ngô Vận Nhã?
Giọng nói của Miêu Kiếm Cung đột ngột gấp gáp hơn mấy phần.
Tần Dương đáp:
- Đúng.
- Bà ấy làm sao vậy?
Tần Dương khẽ nói:
- Luyện công tẩu hỏa nhập ma, đan điền bị tổn thương, toàn bộ kinh mạch bị tổn thương, sợ rằng không chống đỡ được bao lâu nữa...
- Cái gì? Chẳng lẽ không thể trị hết được sao?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Rất khó, thực lực của ngài ấy quá mạnh mẽ, nội khí tán loạn hoàn toàn phá hủy kinh mạch và lục phủ ngũ tạng của ngài ấy...
Miêu Kiếm Cung đầu bên kia trầm mặc mấy giây:
- Thực lực của bà ấy cường hãn, sao có thể tẩu hỏa nhập ma một cách khó hiểu như vậy, con không phải đang gạt ta đấy chứ?
Trong lòng Tần Dương âm thầm run rẩy, vội vàng trấn định trả lời:
- Sư công, người nghĩ gì vậy, con vừa thu một đoạn video, để con gửi cho người xem, nếu người không tin, chúng ta nhìn qua video đi, chẳng qua không biết mấy người họ có đồng ý hay không...
Tần Dương cầm di động gửi video clip sang.
Video clip cũng không tính là dài, Miêu Kiếm Cung nhanh chóng xem xong, Tần Dương lại một lần nữa trò chuyện qua video, Miêu Kiếm Cung nhận cuộc gọi nói chuyện.
Tần Dương cầm di động dạo qua một vòng, thể hiện là bản thân quả thật đang ở Thủy Nguyệt tông, sau đó đi tới bên cửa sổ nhắm camera ngay vào trong phòng, có thể thấy được Ngô Vận Nhã đang nằm trên giường, dáng vẻ yếu ớt, còn Trịnh Lệ đang chăm sóc bà ta.
- Con và sư phụ của con không phải am hiểu y thuật sao, con cũng không cứu được bà ấy, như vậy sư phụ của con thì sao?
Tần Dương cười khổ, nghiêm túc diễn trò:
- Mặc dù con không có bản lĩnh mạnh như sư phụ, nhưng ít nhất con có thể đoán được thương thế của một người...
- Được rồi, con không cần nói nữa, ta lập tức chạy tới, con nghĩ mọi cách ổn định lại thương thế của bà ấy... Không được, con vẫn nên gọi điện thoại cho sư phụ con đi, để Mạc Vũ tới đó một chuyến.
Diễn kịch phải diễn cho ra dáng, Tần Dương không dám không đáp ứng, dứt khoát trả lời:
- Được, con sẽ liên lạc với sư phụ, sư công từ đâu đi tới đây?
- Ta từ Giang Châu ngồi máy bay tới, chắc hẳn trưa mai là có thể tới rồi.
- Được!
Tần Dương cúp điện thoại, nhanh chóng gọi điện thoại cho sư phụ Mạc Vũ, âm thầm thông báo việc này một lần.
Mạc Vũ nghe thấy Tần Dương lại gan to như vậy cũng giật mình, nhưng thấy Tần Dương miêu tả lại thái độ của Miêu Kiếm Cung, Mạc Vũ liền thở dài một hơi.
- Được rồi, nếu sư phụ gấp gáp tới đó như vậy thì đã nói rõ người còn rất để ý, có lẽ sau khi gặp mặt rồi tất cả hiểu lầm cũng như ân oán đều sẽ giải trừ, con lừa gạt người như vậy, người còn sốt ruột nóng giận, sợ rằng sẽ phải chịu bị đánh một trận rồi, tự cầu nhiều phúc đi.
Vẻ mặt Tần Dương đau khổ:
- Sư phụ, con đây cũng vì tốt cho sư công mà thôi, có thể giải quyết được vướng mắc trong lòng dù sao cũng hơn cất giấu vướng mắc cả đời mà.
Mạc Vũ mỉm cười nói:
- Sợ cái gì, người là sư công của con, con còn là truyền nhân đồng thuật của người, chỉ là chống đỡ giáo huấn một trận thôi, không chết người được, không cần sợ.
Tần Dương bất lực, thực lực hiện tại của hắn dần cường đại lên, sư phụ Mạc Vũ cũng bắt đầu thích trêu chọc hắn rồi...
- Sư phụ, vậy người có tới đây không?
Mạc Vũ cười hắc hắc:
- Ta tới đó làm gì, thành môn thất hỏa ương cập trì ngư, ta không đến để tự mất mặt mình đâu, chúc con nhiều may mắn, đồ đệ. (giải nghĩa: thành cháy to, lấy nước sông dập lửa, hết nước thì cá cũng chết, ý nói vì một nguyên nhân mà liên lụy tới nhiều hậu quả khác)
Tần Dương cười khổ:
- Sư phụ, làm người phải phúc hậu!
Mạc Vũ ừ một tiếng, trịnh trọng nói:
- Chỗ ta có thuốc trị ngoại thương tốt nhất, bọc con ba ngày là khỏi, à, thân thể của con đặc biệt, cho dù liên tục bị đánh cũng có thể không có chuyện gì, khà khà...
Tần Dương nhìn cuộc gọi đã ngắt kết nối, biểu lộ rất bất lực.
Sư phụ cũng phủi tay bỏ đi rồi.
Sự việc rắc rối có thể không tiếp xúc thì tuyệt đối sẽ không tới gần...
Tần Dương trở lại phòng, ánh mắt của Trịnh Lệ và Ngô Vận Nhã nằm trên giường đều lập tức nhìn chằm chằm Tần Dương.
Trịnh Lệ khẽ hỏi:
- Thế nào rồi?
Ngô Vận Nhã không lên tiếng, nhưng hô hấp của bà ta bỗng nhiên nặng nề hơn, hiển nhiên bà ta cũng đang cảm thấy khẩn trương.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Sư công hiện giờ đã đi máy bay tới rồi, chắc hẳn trưa mai sẽ đến nơi, hơn nữa người còn rất khẩn trương, còn để tôi mời sư phụ tới chữa bệnh giúp ngài, tôi đã nói chuyện này với sư phụ, người sẽ không tới đâu.
Trịnh Lệ lập tức thể hiện vẻ mặt vui mừng:
- Sư công của cậu chạy tới đây?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Đúng, giọng điệu của người rất gấp gáp, có thể thấy được người rất quan tâm tới thương thế của ngài.
Ngô Vận Nhã ngồi dậy trên giường, thở dài một hơi, trong ánh mắt có mấy phần vui sướng không đè nén được:
- Vậy cậu có thể giải trừ cấm chế trên người ta được rồi chứ?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Quả thật có thể giải trừ, nhưng cá nhân tôi đề nghị tốt nhất đừng nên.
Ngô Vận Nhã nhíu mày:
- Vì sao?
Tần Dương bèn giải thích:
- Tính cách của sư công tôi ngài hiểu rất rõ, nếu ngài hồi phục lại bình thường, vậy ngay khi ánh mắt sư công nhìn thấy ngài sợ rằng sẽ biết ngài căn bản không bị thương, sư công biết bản thân đã bị lừa, với tính cách nóng nảy của người lỡ quay đầu bỏ chạy thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ hai người định đánh nhau một trận ư, chi bằng cứ để như vậy, ít nhất đến khi gặp mặt ngồi xuống trò chuyện, ngài cũng có thể hỏi ra được một chút đáp án của chuyện mà ngài muốn trong lòng, trong tình huống như vậy, sư công chung quy sẽ không gạt ngài... Ngài cảm thấy thế nào?