Chương 1002: Giả bệnh thử chân tình
Ngô Vận Nhã nhìn chằm chằm Tần Dương, hai mắt chớp chớp, hiển nhiên trong lòng cũng đang xoay chuyển suy nghĩ.
- Cậu tới đây, Miêu Kiếm Cung thật sự không biết rõ tình hình sao?
Tần Dương nghiêm túc nói:
- Tôi thề, lấy danh nghĩa thay mặt các Tông chủ Ẩn Môn đời trước.
Ngô Vận Nhã thở dài, bà ta dường như vẫn luôn lo lắng tới việc Tần Dương tới đây, tất cả cũng chỉ vì bày mưu tính kế để Miêu Kiếm Cung phải đến đây. Tần Dương là đệ tử của Ẩn Môn, lấy danh nghĩa các Tông chủ Ẩn Môn đời trước ra thề đã tương đương với lời thề nghiêm trọng rồi, hẳn là sự thật.
Tần Dương bổ sung:
- Tôi tới đây là hi vọng có thể để hai tông môn chúng ta từ chiến tranh biến thành hòa bình, dừng cuộc đấu vô vị này lại, cho nên trong thâm tâm tôi cũng hi vọng Ngô Trưởng lão và sư công có thể hóa giải hiểu lầm. Xưa kia hai vị đã từng là người yêu, đương nhiên cũng có tình cảm, cho dù đã chia tay thì cũng không cần trở thành kẻ thù, chém giết lẫn nhau...
Ngô Vận Nhã oán hận nói:
- Khi ông ta bỏ ta vì người đàn bà kia đã quên mất đi lời mà ông ta đã từng nói với ta. Ta bảo ông ta tới Thủy Nguyệt tông chính là nơi ông ta đã nói với ta những lời kia, muốn hỏi ông ta xem ông ta có còn nhớ những lời bản thân đã nói hay không, muốn hỏi ông ta xem có cảm thấy phụ lương tâm của chính mình hay không!
Tần Dương lập tức có hai phần ngượng ngùng, sờ lên mũi:
- Không phải ngài định ra tay đánh một trận với sư công đấy chứ?
Ngô Vận Nhã hừ lạnh nói:
- Thực lực của ông ta cũng không kém so với ta, cho dù ta ra tay đánh một trận, chẳng lẽ còn có thể đánh bại được ông ta sao?
Tần Dương ngẫm nghĩ rồi khẽ an ủi:
- Mặc dù tôi cũng không rõ ràng chi tiết chuyện gì đã xảy ra giữa hai vị, nhưng chắc hẳn Ngô Trưởng lão hẳn rất hiểu rõ sư công của tôi là người tâm cao khí ngạo, không sợ hãi điều gì, tuyệt đối không phải vì sợ hãi ngài mà không tới đây, tôi đoán có lẽ vì trong lòng có sự áy náy với ngài, tôi nghe nói khi đó sư công còn từng đánh ngài bị thương...
Ngô Vận Nhã nghe lời Tần Dương nói liền ngẩn người:
- Áy náy? Cậu nói trong lòng ông ta mang áy náy cho nên mới không tới?
Tần Dương khẽ nói:
- Đây là suy đoán của cá nhân tôi, nếu muốn nói rõ thì Ngô Trưởng lão chắc chắn càng hiểu rõ tính cách của sư công hơn so với tôi. Sư công cũng không phải người sợ phiền phức, tôi từng đi theo người qua Nhật Bản một chuyến, dù là cường giả nửa bước Chí Tôn thì người cũng chưa từng sợ hãi, nhưng người lại không một lần muốn tới Thủy Nguyệt tông, tôi nghĩ đa phần vì người vẫn cảm thấy áy náy, không tiện đối mặt với ngài, cho nên dứt khoát trốn tránh, giống như lời Ngô Trưởng lão nói, với thực lực của sư công nếu thật sự tới đây, chỉ sợ cũng không có ai có thể làm gì được người, cho dù người Thủy Nguyệt tông người đông thế mạnh, sư công đánh không lại thì chạy trốn hẳn sẽ không thành vấn đề đâu nhỉ?
Sự nghiêm nghị lạnh lùng trên gương mặt Ngô Vận Nhã giảm đi nhiều, nhưng vẫn có vài phần kinh ngạc:
- Nhưng nói cho cùng ông ta chung quy vẫn không tới, cho dù như vậy thì có thể thế nào?
Trong đầu Tần Dương nhanh chóng suy nghĩ:
- Nếu Ngô Trưởng lão muốn biết sư công có suy nghĩ như thế nào với ngài, tôi có lẽ có cách.
Ngô Vận Nhã nhíu mày:
- Cậu? Thuyết phục sư công của cậu tới đây sao?
Tần Dương lắc đầu:
- Sư công của tôi tính tình quật cường, cao ngạo, cho dù người coi trọng tôi, tôi khuyên người tới đây thì chắc hẳn người cũng sẽ không đồng ý, nhưng nếu Ngô Trưởng lão dựa theo cách của tôi thì có lẽ có thể đạt được mục đích đấy.
Ngô Vận Nhã nhìn chằm chằm Tần Dương, ánh mắt ngập tràn sự hoài nghi.
Như lời Tần Dương nói, Ngô Vận Nhã và Miêu Kiếm Cung đã từng yêu nhau, bà ta hiểu quá rõ người đàn ông này, cả hai đều là người tâm cao khí ngạo, tính cách quật cường, tuyệt đối không cúi đầu, nếu không phải loại tính cách này thì ban đầy hai người đã không chia tay, thậm chí cũng không tới mức đánh nhau huyên náo một trận như vậy.
Với tính cách như vậy, ông ta sẽ tới sao?
Nếu ông ta muốn tới thì đã tới từ lâu rồi, sao phải chờ đợi tới tận hôm nay kia chứ?
Tần Dương hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng nói ra cách của mình cho Ngô Vận Nhã biết.
Trong mắt Ngô Vận Nhã tỏa ra mấy phần tức giận:
- Cậu để tôi giả bộ đáng thương thu hút sự đồng tình từ ông ta ư?
Tần Dương nhanh chóng giải thích:
- Đương nhiên không phải, đây chỉ là cách hiệu quả nhất để chúng ta có thể nhìn rõ ràng suy nghĩ trong lòng của sư công, nếu người biết được tin tức nhanh chóng tới đây liền nói rõ trong lòng của người vẫn có ngài, nếu người biết được tin tức mà vẫn không tới, như vậy rõ ràng là trong lòng sư công không có ngài...
Tần Dương còn chưa nói hết lời, nhưng ý tứ trong lời nói đương nhiên Ngô Vận Nhã có thể nghe hiểu được, biểu lộ lập tức có phần do dự.
Phương pháp xử lý của Tần Dương rất đơn giản, giả bệnh, giả bộ sắp chết.
Ngô Vận Nhã mặc dù cảm thấy như vậy rất dễ khiến bản thân mất mặt, nhất là khi còn ở trước mặt tiểu bối, nhưng chung quy những lời này của Tần Dương vẫn đả động tới bà ta.
Đúng vậy, còn có tình huống gì càng có thể nhìn rõ tâm tư của một người hơn đây?
Nếu Miêu Kiếm Cung biết được bà ta sắp chết, chạy tới đây như bay, như vậy nói rõ hắn ta vẫn còn quan tâm tới mình, phần tình cảm trước kia cũng không hề biến mất, hắn sở dĩ trốn tránh mình chẳng qua vì cảm thấy áy náy, nhưng nếu hắn vẫn lạnh lùng không thèm quan tâm tới bà ta như cũ, như vậy dĩ nhiên đã nói rõ hắn đã hoàn toàn hết hi vọng với mình, và phần tình cảm kia cũng đã sớm tiêu tan hoặc hoàn toàn bị phần tình cảm khác thay thế.
Tần Dương thấy Ngô Vận Nhã do dự liền khuyên nhủ lần nữa:
- Mặc dù tôi biết làm như vậy có thể sẽ khiến Ngô Trưởng lão cảm thấy có phần khó xử, nhưng trước tình huống như vậy ngài nhất định có thể nghe được những lời nói chân thật từ đáy lòng của sư công, đấy không phải đáp án mà ngài vẫn luôn muốn nghe được hay sao?
Ngô Vận Nhã chớp mắt, một, hai phút sau rốt cuộc ngẩng đầu lên, ánh mắt thấp thoáng có chút không được tự nhiên.
- Ta đáp ứng với cậu, làm như lời cậu nói đi!
Ngô Vận Nhã nói xong câu này lại hừ lạnh một tiếng bổ sung:
- Nếu người đàn ông kia vong ân phụ nghĩa, đến cả khi ta chết cũng không tới, cậu có thể sẽ gặp khó khăn!
Tần Dương nhìn ánh mắt lạnh lùng kia của Ngô Vận Nhã, trong lòng cũng thầm đổ mồ hôi lạnh, hắn cũng đã tự đặt chính bản thân lên canh bạc này rồi.
Ngô Vận Nhã bất kể xuất phát từ ý muốn xả giận hay muốn quay về giao hảo với sư công, hoặc chỉ muốn một lời giải thích từ sư công, nếu như kết quả phát triển theo hướng tốt, như vậy thì mọi thứ đều tốt, nếu phát triển theo hướng xấu, như vậy e rằng Ngô Vận Nhã có thể càng điên cuồng hơn cả trước kia, khi đó bà ta sẽ điên khùng tới mức không còn ai ép được bà ta, bản thân hắn, thậm chí cả sư phụ e rằng cũng đều sẽ gặp nguy hiểm.
Trong lòng Tần Dương thầm tính toán, cảm thấy vẫn có phần nắm chắc, dù sao với tính cách của sư công khi nói tới Ngô Vận Nhã thì liền có dáng vẻ khác thường, lúc trước thậm chí còn muốn dẫn hắn cùng chạy trốn, đây là phong cách bình thường của sư công sao?
- Được, tôi cần phong bế công lực của Ngô Trưởng lão, thậm chí còn phải dùng châm pháp đặc biệt châm lên người ngài để trông càng giống một bệnh nhân đang lâm trọng bệnh...
Ngô Vận Nhã nhíu mày:
- Vì sao phải phong bế công lực?
Tần Dương cười khổ nói:
- Thực lực của Ngô Trưởng lão cường đại, nội khí tự động lan tỏa toàn thân, khí sắc tinh thần trông qua không giống như người mắc bệnh nặng, nếu muốn nói dối thì cũng phải trực tiếp quay video hoặc chụp ảnh chứ, ngài cảm thấy tôi chỉ nói một câu thì sư công có tin được hay không?
- Khi thi châm có thể mời Trịnh Tông chủ hoặc các trưởng lão khác ở bên cạnh, đây là Thủy Nguyệt tông, chẳng lẽ tôi còn dám thương tổn Ngô Trưởng lão ở đây được sao?
Ngô Vận Nhã trầm ngâm vài giây, cuối cùng gật đầu:
- Được!