Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 991 - Chương 1001: Câm Miệng!

Chương 1001: Câm miệng!
 

Tần Dương vừa dứt lời, nhiệt độ cả căn phòng giống như nháy mắt giảm xuống mấy độ.

Ngô Vận Nhã tản ra khí tức băng hàn, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Tần Dương, ánh mắt giống như biến thành con dao găm lợi hại.

Tần Dương cảm thấy xung quanh cơ thể mình giống như có luồng khí kình vô hình bao phủ, còn trên người Ngô Vận Nhã cũng dâng trào khí tức cường hãn dữ dằn, giống như chỉ một giây sau cỗ khí kình này sẽ mạnh mẽ tuôn ra nuốt chửng Tần Dương.

Tần Dương rất khó chịu, nhưng hắn cũng không hề lùi bước, ánh mắt bình tĩnh đối mặt với Ngô Vận Nhã.

- Ngô Trưởng lão, tôi chỉ là một vãn bối, cũng không hiểu rõ khúc mắc tình cảm giác ngài và sư công Miêu Kiếm Cung, nhưng tôi nhớ ngài nhất nhất định muốn gặp sư công, chắc hẳn chung quy có mục đích của ngài, mà mục đích này tuyệt đối không chỉ là đánh giết đơn giản.

Thân người Ngô Vận Nhã đột ngột biến mất ngay tại chỗ, Tần Dương thậm chí còn chưa kịp phản ứng, Ngô Vận Nhã đã xuất hiện trước mặt Tần Dương, bóp lấy cổ Tần Dương, đánh bay thân người Tần Dương lên vách tường, hung quăng bắn ra trong mắt.

- Cậu muốn chết?

Giọng nói của Ngô Vận Nhã giống như gió lạnh mùa đông ở Siberia, cặp mắt lộ ra sát khí phẫn nộ.

Trong lòng Tần Dương bàng hoàng trước thực lực khủng bố của Ngô Vận Nhã. Bản thân hắn dù gì cũng là Đại Thành cảnh, thậm chí có thể đánh bại người thực lực hai mươi bảy khiếu huyệt, nhưng trước mặt Ngô Vận Nhã này căn bản không có bất cứ lực đánh trả nào.

Tần Dương thấy khí thế của Ngô Vận Nhã cuồng bạo như vậy, biết lời nói của bản thân dã chạm tới chỗ đau của Ngô Vận Nhã, nhưng hắn hiểu rõ, muốn chân chính kích động Ngô Vận Nhã thì nhất định phải vạch trần vết thương kia ra, chạm tới linh hồn, nếu không, chỉ dựa vào mấy lý do da lông không ngứa thì tuyệt đối không đả động được Ngô Vận Nhã.

- Ngô Trưởng lão, tôi chỉ có sao nói vậy, nếu ngài chỉ vì báo thù, vì để giết sư công, vậy tôi không còn lời nào để nói, ngài có thủ đoạn gì có thể tiếp tục ra tay, nhưng nếu ngài hi vọng được nói chuyện với sư công Miêu Kiếm Cung, thậm chí quay trở lại tốt đẹp như trước, vậy bây giờ cách làm của ngài căn bản không thể nào đạt được mục đích...

Tần Dương lời còn chưa nói hết, gương mặt của Ngô Vận Nhã bỗng nhiên đỏ ửng hơn vài phần, tay của bà ta đột ngột vung lên.

- Câm miệng!

Cả người Tần Dương nháy mắt bay ra ngoài như đạn pháo, oanh một tiếng đập lên tường, trực tiếp tạo thành một lỗ thủng trên vách tường kín, Tần Dương chật vật ngã trên mặt đất.

- Ầm!

Cửa phòng lập tức bị đẩy ra, Trịnh Lệ xuất hiện ở cửa ra vào, nhìn Tần Dương bị đánh bay lập tức biến sắc, thân người lóe lên xuất hiện bên người Tần Dương, ngồi xuống liếc nhìn Tần Dương đang đứng dậy, ngẩng đầu lo lắng nói:

- Ngô Trưởng lão, con đã đáp ứng đảm bảo an toàn của cậu ta, cậu ta dù sao cũng là vãn bối, cho dù có lời nào đắc tội, Ngô Trưởng lão vẫn nên bỏ qua cho...

Sắc mặt Ngô Vận Nhã đỏ hồng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Dương đứng dậy, trong ánh mắt có mấy phần xấu hổ và giận dữ.

Tần Dương bò từ dưới mặt đất dậy, phủi bụi trên người mình, ánh mắt lại một lần nữa nhìn Ngô Vận Nhã.

Ngô Trưởng lão này đúng là nóng nảy.

Vậy là lại trực tiếp ra tay với hắn, nếu không phải hắn có thể chất đặc biệt, e rằng hiện giờ đã nằm trên mặt đất rồi, tạm thời không thể đứng dậy nổi ấy chứ.

Thực lực này quá kinh khủng, nghĩ tới cũng có thể đạt tới thực lực Thông Thần giống như sư công rồi cũng nên.

- Ngô Trưởng lão, tôi không phải đối thủ của ngài, hôm nay bất kể ngài muốn giết tôi hay định phế tôi, tôi cũng không có cách nào phản kháng lại được, nhưng tôi vẫn nói câu kia, nếu sâu trong nội tâm ngài muốn giết người cho hả giận thì tôi không còn lời nào để nói, nhưng nếu ngài vẫn kỳ vọng có thể cùng ngồi nói chuyện với sư công, làm như vậy chắc chắn không phải phương pháp xử lý hữu hiệu.

Ngô Vận Nhã nghiến răng nghiến lợi:

- Người đàn ông đó chính là một kẻ không có gan, ông ta dám tới đây mặt đối mặt nói chuyện với ta sao, ông ta căn bản không dám!

Tần Dương mỉm cười nói:

- Tôi có thể giúp ngài.

Lời Tần Dương vừa thốt ra, Ngô Vận Nhã liền sửng sốt, Trịnh Lệ đứng bên cạnh cũng sửng sốt, ánh mắt đều cùng nhìn Tần Dương.

Ánh mắt Ngô Vận Nhã phức tạp nhìn chằm chằm Tần Dương:

- Cậu giúp ta, chẳng lẽ cậu cảm thấy cậu nói một câu thì ông ta sẽ tới sao?

Tần Dương mỉm cười nói:

- Sư công được xưng là Tam Nhãn Thần Quân, năng lực đồng thuật rất lợi hại, sư phụ của tôi không có thiên phú trên phương diện đồng thuật, nhưng thiên phú đồng thuật của tôi lại vô cùng tốt, thậm chí vượt qua cả sư công của tôi, sư công rất coi trọng tôi, coi tôi là truyền nhân đồng thuật của người, đương nhiên vô cùng xem trọng tôi rồi.

Ngô Vận Nhã lạnh lùng nhìn Tần Dương:

- Vậy ta không phải càng nên dùng cậu uy hiếp ông ta tới đây sao?

Tần Dương bình tĩnh lắc đầu:

- Dưa hái xanh sẽ không ngọt, nếu không phải sư công cam tâm tình nguyện tới đây, sợ rằng các người có mặt đối mặt rồi cũng sẽ không có cách nào an tâm đàm phán được, muốn ngồi nói chuyện tử tế thì phải để sư công cam tâm tình nguyện tới...

- Ông ta sẽ không tới!

Tần Dương còn chưa nói hết lời, Ngô Vận Nhã đã dùng lời lẽ chắc chắn cắt ngang lời Tần Dương nói.

Tần Dương nhíu mày:

- Tôi biết giữa Ngô Trưởng lão và sư công có một đoạn tình...

- Câm mồm!

Ngô Vận Nhã quát lên, ngăn cản lời Tần Dương nói, ngực phập phồng kịch liệt, hiển nhiên cảm xúc vô cùng dao động.

Tần Dương không vội vã mở miệng nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Ngô Vận Nhã.

Ngô Vận Nhã hung hăng nhìn chằm chằm Tần Dương:

- Cậu đã biết được những gì rồi?

Tần Dương bình tĩnh đáp:

- Biết một chút.

Ngô Vận Nhã cắn răng, sau đó nói với Trịnh Lệ:

- Con rời đi trước, ta muốn nói chuyện một mình với cậu ta.

Trịnh Lệ có mấy phần do dự, Ngô Vận Nhã tức giận nói:

- Ta sẽ không đánh cậu ta bị thương, nếu ta thật sự muốn đánh thương cậu ta hoặc phế cậu ta đi, dựa vào thực lực của con có thể ngăn được ta sao?

Trịnh Lệ gật đầu, nhưng vẫn nói:

- Tần Dương chỉ là một vãn bối, Thủy Nguyệt tông và Ẩn Môn cũng không có thù lớn tới sống chết, Ngô Trưởng lão kính xin nghĩ lại.

Ngô Vận Nhã không kiên nhẫn khoát tay, ra dấu cho Trịnh Lệ rời đi.

Trịnh Lệ liếc nhìn Tần Dương, Tần Dương mỉm cười nói:

- Trịnh Tông chủ, không có chuyện gì đâu, tôi và Ngô Trưởng lão một mình nói chuyện với nhau thôi.

Ánh mắt Trịnh Lệ có mấy phần phức tạp, có phần khâm phục, người thanh niên này quả thật bình tĩnh ngoài dự đoán.

Đệ tử Ẩn Môn quả nhiên khí độ lẫn định lực đều bất phàm.

Sau khi Trịnh Lệ rời đi, Ngô Vận Nhã lại ngồi xuống ghế, lạnh lùng nói:

- Ông ta nói thế nào với cậu:

Tần Dương thản nhiên nói:

- Thật ra tôi không biết nhiều lắm, nửa đoán nửa ngờ, lúc trước Ngô Trưởng lão và sư công đã từng là người yêu phải không?

Gương mặt Ngô Vận Nhã lại ửng hồng, dù sao trước mặt vãn bối nói ra chuyện năm đó vẫn còn khiến bà ta cảm thấy ngượng ngùng, nhưng do dự một chút rồi vẫn gật đầu:

- Đúng.

Tần Dương thở dài một hơi, thấy thái độ này của bà ta dường như vẫn có thể đàm phán được.

Vì yêu sinh hận, cởi chuông phải do người buộc chuông mới được.

Tần Dương trầm giọng hỏi:

- Ngô Trưởng lão, ngài có thể thẳng thắn nói cho tôi biết ngài một lòng muốn sư công tới Thủy Nguyệt tông rốt cuộc vì mục đích gì không?
Bình Luận (0)
Comment