Chương 1000: Ngài chỉ muốn báo thù sư công thôi sao?
Tần Dương chuyển ánh mắt qua liền nhìn thấy một lão phụ đầu bạc đang nhìn chằm chằm, ánh mắt sắc bén như đao phong.
Tần Dương bị lão phụ này nhìn chằm chằm liền cảm thấy gương mặt có cảm giác đau rát.
Thật mạnh!
Trịnh Lệ ở bên cạnh đương nhiên thấy được một màn này, thần sắc bình tĩnh giới thiệu:
- Tần Dương, vị này chính là Ngô Tông chủ đời trước của Thủy Nguyệt tông, hiện giờ đảm nhiệm chức vị trưởng lão của Thủy Nguyệt tông.
Ngô Vận Nhã!
Hóa ra chính là bà ấy!
Khó trách hắn vừa tới đã dùng ánh mắt sắc bén như vậy nhìn hắn.
Tần Dương khom người, mỉm cười nói:
- Ngô Trưởng lão, xin chào!
Ngô Vận Nhã mặc dù đã lớn tuổi, nhưng làn da của bà vẫn bóng loáng như cũ, có thể thấy được khi còn trẻ rất đẹp, chẳng qua ánh mắt của bà quá sắc bén, khiến trên người bà càng có mấy phần cường thế, khiến đối phương rõ ràng cảm nhận được sự áp bách và không thoải mái.
Ngô Vận Nhã hừ lạnh một tiếng, rũ mắt, không nói chuyện.
Trịnh Lệ mỉm cười hòa giải:
- Tần Dương, ăn cơm trước đi, có chuyện gì chúng ta ăn cơm xong rồi nói.
Thái độ của Ngô Vận Nhã không thân thiện, nhưng Tần Dương vẫn rất bình tĩnh, giống như không nhìn thấy, mỉm cười đáp lại:
- Được, cảm ơn Trịnh Tông chủ.
Trịnh Lệ cũng không giới thiệu Tần Dương với những người khác, mọi người liền ăn cơm.
Những người của Thủy Nguyệt tông ngồi xung quanh thi thoảng lén nhìn một bàn Tần Dương, ánh mắt thoáng có phần quỷ dị.
Mấy chục người cùng ăn cơm, nhưng trong phòng lại rất yên tĩnh, chỉ thi thoảng có tiếng bát đũa va chạm hoặc âm thanh băng ghế di chuyển vang lên, điều này không bầu không khí cả phòng càng có vẻ quỷ dị hơn.
Tần Dương rất muốn hỏi một chút mấy người ngày thường ăn cơm đều không nói gì như vậy sao, nhưng rốt cuộc hắn vẫn không mở miệng, chỉ yên lặng ăn cơm.
Ngô Vận Nhã ăn một chén cơm nhỏ rồi thôi, đứng dậy mặt lạnh rời đi. Tần Dương nhạy bén cảm giác được sau khi Ngô Vận Nhã rời khỏi căn phòng dường như có rất nhiều người đều lặng lẽ thở dài, trong phòng dần vang lên những tiếng bàn luận xôn xao, bầu không khí nháy mắt dễ thở hơn rất nhiều.
Tính cách này cũng quá cường thế rồi.
Khó trách lúc trước huyên náo xoắn xuýt với sư công, cuối cùng chia tay trong buồn bã, nếu trước kia cũng là tính cách như thế này thì sợ rằng thật đúng là không có nhiều người đàn ông có thể chịu được...
- Tần Dương, mặc dù là cơm rau dưa, nhưng cậu không cần khách khí, ít nhất vẫn cần ăn no, nếu không tối sẽ đói bụng đấy.
Giọng nói của Trịnh Lệ hòa hoãn mời Tần Dương, trong lời nói lộ ra phần thân hòa.
Tần Dương nhếch môi cười:
- Mặc dù chỉ là món ăn gia đình, nhưng trù nghệ của người nấu cơm kia cũng được coi là cấp đầu bếp đấy, không hề kém chút nào so với đầu bếp khách sạn trong thành phố đâu, hơn nữa những món ăn này đều là nguyên liệu thuần tự nhiên, hương vị đặc biệt, tôi cũng sẽ không khách khí đâu.
Tần Dương thổi phồng bữa cơm này, trong đám người lại có những tiếng nghị luận nho nhỏ, còn kèm theo mấy tiếng cười nho nhỏ.
Trịnh Lệ mỉm cười nói:
- Những nguyên liệu này đều do bọn ta tự trồng, heo cũng do chính mọi người nuôi nấng, hoàn toàn chưa từng cho ăn thức ăn gia súc, coi như là thực phẩm xanh rồi, cậu thích thì ăn nhiều thêm chút.
Tần Dương thật sự không khách sáo, ăn liên tiếp ba chén cơm uống một chén canh, sau đó mới thích ý buông bát xuống.
Không quan tâm tới thái độ của Ngô Vận Nhã, muốn làm gì, nói gì mình, vẫn nên ăn cơm no trước đã.
Ăn cơm xong, Tần Dương ngồi trên ghế ở cửa một lát, Trịnh Lệ đi tới:
- Tần Dương, ta dẫn cậu đi gặp Ngô Trưởng lão.
Tần Dương đứng dậy, sảng khoái đáp ứng nói:
- Được!
Tần Dương đi theo Trịnh Lệ dọc theo con đường gạch xanh vào bên trong, Trịnh Lệ vừa đi vừa khẽ nói:
- Cậu đã nghĩ xong sẽ nói chuyện gì với Ngô Trưởng lão chưa?
Tần Dương cười nói:
- Tùy cơ ứng biến đi, tôi hiện tại cũng không biết rõ Ngô Trưởng lão định làm gì tôi nữa.
Trịnh Lệ hơi nhíu mày:
- Trong chuyện này ta không giúp được việc gì cả, nhưng ta cũng đã từng nói với Ngô Trưởng lão rồi, bà ấy sẽ không làm gì cậu đâu, cậu có thể nói thoải mái.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Cảm ơn Trịnh Tông chủ.
Trịnh Lệ dẫn theo Tần Dương đi tới một căn nhà ở trong góc dựa vào núi nham thạch cực lớn, gõ vang cửa phòng.
- Vào đi.
Trịnh Lệ vươn tay làm một tư thế mời với Tần Dương, bản thân cũng không di chuyển, xem ra cô cũng không định vào.
Tần Dương hít một hơi thật sâu, đẩy cửa phòng ra, cất bước đi vào trong.
Trong nhà, tivi đang bật, nhưng cũng không có bất kỳ âm thanh nào, Ngô Vận Nhã ngồi trên một chiếc ghế trúc, tầm mắt nhìn màn hình tivi, vẻ mặt có phần lạnh.
Tần Dương chắp tay, khách khí hô:
- Ngô Trưởng lão.
Ngô Vận Nhã xoay người nhìn Tần Dương, ánh mắt vẫn lạnh như băng, không e ngại nhìn thẳng chằm chằm tới Tần Dương.
Vẻ mặt Tần Dương bình tĩnh nghênh đón ánh mắt của Ngô Vận Nhã, không hề né tránh, thái độ nghiêm túc.
Được mấy giây sau, ngay khi Tần Dương cảm thấy bản thân tựa hồ bị ánh mắt Ngô Vận Nhã nhìn tới mức thủng hai lỗ máu thì ánh mắt của Ngô Vận Nhã có phần hòa hoãn hơn:
- Nghe nói cậu tự nguyện tới Thủy Nguyệt tông?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Đúng.
Hai mắt Ngô Vận Nhã hơi híp lại:
- Mục đích cậu tới đây là gì?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Ngô Trưởng lão, tôi hi vọng Thủy Nguyệt tông và Ẩn Môn có thể hóa giải ân oán hơn trăm năm này, hóa thù thành bạn, sau này chung sống hòa bình, cùng giúp đỡ lẫn nhau.
Ngô Vận Nhã cười lạnh nói:
- Đây là ý của Mạc Vũ, hay là ý của Miêu Kiếm Cung?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Chuyện tôi tới Thủy Nguyệt tông sư công của tôi không biết.
Ánh mắt Ngô Vận Nhã nghiêm khắc hơn mấy phần:
- Vậy cậu dùng thân phận đệ tử Ẩn Môn tới đàm phán với ta sao?
Tần Dương trầm mặc mấy giây sau mới bình tĩnh mở miệng:
- Sư công không đến, sư phụ tôi ngại sư công nên cũng không tỏ thái độ, như vậy chỉ còn tôi tới đây, dù sao trên dưới chúng tôi cũng chỉ có ba người.
Ngô Vận Nhã lạnh lùng nói:
- Muốn đàm phán cũng có thể, bảo Miêu Kiếm Cung tự tới đây, nếu không không có đàm phán gì hết!
Tần Dương trầm giọng nói:
- Ngô Trưởng lão lần lượt để Liễu Phú Ngữ và Trịnh Tông chủ ra tay, muốn dẫn tôi tới Thủy Nguyệt tông, nếu Ngô Trưởng lão đã không muốn đàm phán, chẳng lẽ định dùng tôi làm con tin ép sư công tới đây sao?
Ngô Vận Nhã cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ không được sao, ta biết cậu nhất định có thể liên hệ được với ông ta, ta có thể vạch kế hoạch gọi điện thoại cho cậu, cậu nói cho ông ta biết trong vòng ba ngày nếu ông ta vẫn không tới đây, ta liền phế đan điền của cậu, cho cậu trở thành phế nhân, nếu ba ngày sau ông ta còn chưa tới, vậy ta sẽ phế đan điền của Mạc Vũ!
Tần Dương nhíu mày:
- Ngô Trưởng lão, thứ cho tôi nói thẳng, loại hành vi này của ngài cũng chẳng thể giải quyết được vấn đề gì, ngược lại sẽ chỉ càng bức ép hai tông môn tới tuyệt lộ, hơn nữa nếu ngài thật sự làm như vậy, Thủy Nguyệt tông tất sẽ chịu cảnh trả thù điên cuồng của sư công... Cả đời này, ngài và sư công sẽ không thể hòa giải được nữa, chẳng lẽ đây là kết quả mà ngài muốn, hoặc là ngài chỉ có một suy nghĩ muốn báo thù sư công thôi sao?