Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 989 - Chương 999: Lại Là Một Món Nợ Tình Cảm

Chương 999: Lại là một món nợ tình cảm
 

Lưu Hiểu Vũ hiển nhiên cũng không rõ lắm thật ra Tần Dương hoàn toàn không biết gì về chuyện này, nghe lời Tần Dương nói, nét mặt của cô lập tức có vẻ đắc ý.

- Khà khà, tôi biết những chuyện này là vì bà nội tôi lúc trước có tham dự sự kiện kia, biết phần lớn nội tình...

Vẻ mặt Tần Dương tò mò hỏi:

- Bà nội của cô, hiện giờ cũng ở Thủy Nguyệt tông sao?

Lưu Hiểu Vũ cười nói:

- Bà nội của tôi trước kia đã rời khỏi Thủy Nguyệt tông lập gia đình, sau đó rất ít trở lại Thủy Nguyệt tông, nhưng người nhà hi vọng tôi có thể trở thành người tu hành, có thể bảo vệ được bản thân, cho nên để tôi bái nhập Thủy Nguyệt tông, hàng năm bà nội tôi cũng sẽ dẫn theo tôi lên Thủy Nguyệt tông, chẳng qua lần này bà nội bị bệnh, cho nên không tới được...

- Thật ra thế hệ đệ tử trẻ tuổi của Thủy Nguyệt tông có rất nhiều đều là hậu bối của trưởng bối Thủy Nguyệt tông, chẳng qua đám người bọn họ phần nhiều đều là đệ tử tục gia như tôi, có thể an tâm ở đây chung quy đều là số ít, có thể chịu được sự tịch mịch chung quy vẫn là số ít.

Tần Dương hiểu gật đầu:

- Vậy cô có thể cho tôi biết một chút chuyện giữa sư công của tôi và Ngô Trưởng lão được không?

Lưu Hiểu Vũ ngậm miệng, vẻ mặt có phần do dự.

Tần Dương thành khẩn nói:

- Yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không để lộ bí mật liên lụy cô đâu.

Lưu Hiểu Vũ nhìn dáng vẻ thấp thỏm mong chờ của Tần Dương, cắn răng nói:

- Tôi có thể nói cho anh biết, nhưng anh tuyệt đối đừng hố tôi, nếu bị Ngô Trưởng lão biết rồi tức giận, tôi nhất định sẽ phải chết đấy.

Tần Dương liền vội vàng gật đầu:

- Tuyệt đối không nói, nếu quả thật bị hỏi tới, tôi liền nói là sư công của tôi nói một chút, tôi nửa tin nửa đoán.

Lưu Hiểu Vũ thấy Tần Dương nói như vậy không nhịn được liền bật cười:

- Anh gài sư công của mình như vậy không sợ bị đánh sao?"

Tần Dương cười khà khà:

- Dù sao sư công của tôi cũng không có ở đây, người muốn đánh cũng không đánh được.

- Anh thật thú vị.

Lưu Hiểu Vũ cười đánh giá một câu, sau đó mới nhỏ giọng giải thích:

- Tôi nghe bà nội nói Ngô Trưởng lão trước kia dường như có một đoạn tình cảm với sư công của anh, nhưng trong mối quan hệ này còn liên lụy tới một người phụ nữ khác, chính là người vợ về sau của sư công anh. Tính cách của Ngô Trưởng lão và sư công của anh đều rất mạnh mẽ, đoạn tình cảm này đã rối rắm náo loạn ra nhiều mâu thuẫn, sau đó hai người đã từng buông tay, Ngô Trưởng lão còn bị sư công của anh lỡ tay đả thương, tức giận rời đi, chắc hẳn cũng vì chuyện này mà Ngô Trưởng lão vì yêu sinh hận với sư công của anh...

Tần Dương sửng sốt, nội tâm cười khổ, thì ra lại là một món nợ tình cảm không rõ ràng.

Tính cách của sư công Tần Dương cũng biết, quả thật rất mạnh mẽ.

Tần Dương nhớ rõ sau khi rời khỏi nhà tù Lộc Sơn, sư công trò chuyện nhắc tới ngọn nguồn giữa sư công và Vương Động, sư công nói hắn và Vương Động trước kia cùng thích một người phụ nữ, nhưng vì hắn đủ mạnh mẽ cho nên trở thành người thắng, nào ngờ sau lưng đoạn tình cảm này còn có một người phụ nữ khác.

Ngô Trưởng lão.

Vì yêu sinh hận?

Khó trách dù có thế nào thì bà ấy cũng không chịu buông tay đoạn tình cảm này, khó trách bà ấy vẫn luôn kiên quyết muốn sư công tới Thủy Nguyệt tông, có lẽ trong lòng Ngô Trưởng lão đã xem như sư công chịu cúi đầu, nếu bà chủ động ra ngoài chạm mặt với sư công, như vậy chẳng phải chứng minh bà cúi đầu rồi sao?

Sư công không tới Thủy Nguyệt tông có lẽ là vì tính cách mạnh mẽ của hắn, vì hắn không muốn cúi đầu, hoặc có thể là vì áy náy?

Lúc trước sư công đả thương Ngô Trưởng lão, còn phụ tình cảm của Ngô Trưởng lão, cho nên hắn cảm thấy có lỗi với Ngô Trưởng lão, cho nên vẫn luôn tránh mặt Ngô Trưởng lão, cũng không dám đến Thủy Nguyệt tông?

Sự việc đã tới bước này, quan hệ giữa sư công và Ngô Trưởng lão dường như đã không làm rõ ràng được, hiện giờ hắn nên làm thế nào được đây?

Tần Dương suy nghĩ cả buổi rồi nói:

- Cô xác định giữa bọn họ lúc trước từng có tình cảm, là một cặp yêu nhau sao?

Lưu Hiểu Vũ khẳng định gật đầu:

- Đúng, điểm này có thể khẳng định, chẳng qua không biết rốt cuộc khi đó giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, dù sao loại chuyện này chỉ có người trong cuộc mới rõ ràng nhất thôi.

Tần Dương ừ một tiếng, cười nói:

- Cảm ơn cô, hiện giờ trong lòng tôi đã hiểu hơn nhiều rồi.

Lưu Hiểu Vũ mỉm cười nói:

- Chỉ cần anh đừng bán đứng tôi là được rồi.

Tần Dương cười nói:

- Đương nhiên sẽ không, đúng rồi, cô đang học đại học ở đâu?

- Đại học Tứ Xuyên, khoa y.

Tần Dương ồ một tiếng cười nói:

- Tôi học ở đại học Trung Hải, khoa tiếng Anh, có cơ hội tới Trung Hải chơi.

- Được thôi.

Hai người thêm phương thức liên lạc, tùy ý hàn huyên một lúc, thông qua lời kể của Lưu Hiểu Vũ, Tần Dương cũng hiểu thêm được không ít đối với Thủy Nguyệt tông.

- Liễu sư tỷ đến rồi.

Lưu Hiểu Vũ đang nói chuyện bỗng nhiên ngừng lại, nhỏ giọng nói một câu, sau đó nhanh chóng ngậm miệng lại.

Tần Dương quay đầu lại nhìn, Liễu Phú Ngữ đang đi từ trong nhà ra, đi về hướng hai người.

Tần Dương cười nói:

- Trông dáng vẻ của cô hình như rất sợ cô ấy thì phải?

Lưu Hiểu Vũ thấp giọng nói:

- Chị ấy là đệ tử của Tông chủ, tính khí ngày thường cũng tương đối lạnh lùng, tôi có hơi sợ chị ấy.

Tính khí lạnh lùng?

Tần Dương cười ha ha nói:

- Chắc hẳn hai người tiếp xúc với nhau ít thôi, tôi cảm thấy tính cách của cô ấy rất tốt, vốn không khó tiếp xúc như vậy đâu.

Lưu Hiểu Vũ liếc nhìn Tần Dương, không đáp lời nữa, vì Liễu Phú Ngữ đã đi tới rồi.

- Tần Dương, ăn cơm thôi.

Tần Dương ừ một tiếng, cười nói:

- Được.

Ánh mắt Liễu Phú Ngữ đảo qua Lưu Hiểu Vũ bên cạnh, hờ hững nói:

- Đang nói chuyện gì vậy?

Lưu Hiểu Vũ khi đối mặt với Liễu Phú Ngữ rõ ràng không sôi nổi như khi nãy, trả lời quy củ:

- Liễu sư tỷ, chúng em đang nói chuyện học hành ạ.

Tần Dương nhìn dáng vẻ này của Lưu Hiểu Vũ, biểu lộ thoáng có phần cổ quái, phụ họa theo:

- Ừ, tán gẫu mấy chuyện lý thú trường học, tôi còn mời cô ấy sau này tới Trung Hải chơi đây.

Liễu Phú Ngữ ồ một tiếng:

- Đi thôi, tất cả mọi người đi tới căn tin rồi, chỉ chờ mấy người thôi.

- Được!

Tần Dương và Lưu Hiểu Vũ đi theo Liễu Phú Ngữ về hướng phòng ở, Tần Dương quay đầu nhìn Lưu Hiểu Vũ đang sóng vai đi cùng, Lưu Hiểu Vũ khẽ le lưỡi một cái.

Trong lòng Tần Dương âm thầm bật cười, xem ra uy tín của Liễu Phú Ngữ trong tông môn cũng không thấp đâu.

Đi theo Liễu Phú Ngữ tới một căn phòng rộng rãi, trong phòng bày rất nhiều bàn vuông, mỗi cái bàn vuông đều có đủ người ngồi chỉnh tề.

Phụ nữ!

Bước chân của Tần Dương mới bước qua thềm cửa, mấy chục đạo ánh mắt đồng loạt tụ tới trên người Tần Dương, trong ánh mắt ngập tràn đủ loại cảm xúc, trong đó ánh mắt kinh ngạc và tò mò chiếm đa số.

Bước chân của Tần Dương hơi ngừng lại, biểu lộ trong mắt có phần ngượng ngùng.

Dù sao cũng là một phòng đầy phụ nữ ngồi nghiêm chỉnh nhìn chằm chằm mình, đổi lại là người khác cũng sẽ có cảm giác ngượng ngùng và quỷ dị...

Tần Dương nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh, trên gương mặt thậm chí còn mỉm cười, giơ tay lên chắp tay chào mọi người.

- Xin chào cả nhà, tôi là đệ tử đời thứ bảy mươi hai của Ẩn Môn - Tần Dương, xin ra mắt các vị tiền bối cùng với các sư tỷ, sư muội của Thủy Nguyệt tông.

Trịnh Lệ đứng dậy, mỉm cười vẫy tay với Tần Dương:

- Tần Dương, qua đây ngồi.

Tần Dương mỉm cười nói:

- Được!

Tần Dương đi tới bàn của Trịnh Lệ, một bàn này còn hai chỗ trống, hiển nhiên là để cho Tần Dương và Liễu Phú Ngữ, về phần Lưu Hiểu Vũ đi theo Liễu Phú Ngữ đã sớm lặng lẽ trượt qua một bên rồi.

Tần Dương mới ngồi xuống đã cảm thấy đạo ánh mắt như thanh kiếm sắc bén từ bên cạnh truyền tới, khiến cả người hắn sinh ra cảm giác lạnh lẽo...
Bình Luận (0)
Comment