Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 988 - Chương 998: Chuyện Năm Đó

Chương 998: Chuyện năm đó
 

Nghe cách gọi ngập tràn hơi thở đô thị này, trong lòng Tần Dương dâng trào mấy phần cảm giác quái dị.

Nếu là ở Trung Hải bị người khác gọi như vậy thì sẽ không có cảm giác không tốt nào, dù sao dạo gần đây từ nhóc con mười mấy tuổi đến trung niên ba mươi, bốn mươi mấy tuổi đều sẽ được gọi là soái ca, nhưng trong Thủy Nguyệt tông ẩn thế này thì có vẻ có cảm giác không hòa hợp.

Cũng may lúc nãy Trịnh Lệ đã giới thiệu qua lai lịch cô gái tên Lưu Hiểu Vũ này, Tần Dương biết cô nàng hiện giờ một sinh viên đại học, cho nên cách gọi như vậy cũng chẳng có gì lạ.

- Phải, tôi là Tần Dương, cô tên là Lưu Hiểu Vũ nhỉ?

Lưu Hiểu Vũ bật dậy từ trên võng, ánh mắt có phần tò mò nhìn Tần Dương:

- Làm sao anh lại tới nơi này, chẳng lẽ anh bị Tông chủ bắt tới đây sao?

Tần Dương cười nói:

- Không đâu, Trịnh Tông chủ quả thật tới Trung Hải, chúng tôi gặp mặt, tôi muốn thử hóa giải lửa giận của Ngô Trưởng lão, dù sao Ẩn Môn và Thủy Nguyệt tông thật ra cũng không có ân oán gì quá khó giải quyết...

Lưu Hiểu Vũ hơi kinh ngạc:

- Tự anh tới?

Tần Dương ừ một tiếng:

- Đúng vậy.

Lưu Hiểu Vũ tặc lưỡi, cười hì hì nói:

- Lá gan của anh lớn thật đấy, tôi nghe nói oán niệm của Ngô Trưởng lão rất sâu đấy, anh cũng không sợ đến đây rồi sẽ không đi được sao?

Tần Dương cười ha ha:

- Ngô Trưởng lão quả thật có oán niệm rất sâu với sư công của tôi, chẳng qua tôi chỉ là một vãn bối, nghĩ tới Ngô Trưởng lão dù sao cũng là tiền bối, cũng sẽ không thật sự làm khó dễ một tiểu bối như tôi đâu.

Lưu Hiểu Vũ cười khà khà, ánh mắt nhìn liếc xung quanh, dường như lo lắng lời bản thân nói sẽ bị người khác nghe thấy.

Tần Dương thấy dáng vẻ này của cô liền cười nói:

- Lưu Hiểu Vũ, cô cũng là người của Thủy Nguyệt tông, thấy Ẩn Môn chúng tôi thế nào?

Lưu Hiểu Vũ chớp mắt:

- Tôi chỉ là một đệ tử nhỏ của Thủy Nguyệt tông, ý kiến của tôi không có ý nghĩa gì hết.

Tần Dương mỉm cười nói:

- Không sao, tôi chỉ đang thảo luận thôi, tôi cũng không làm chủ được thay cho chuyện của sư phụ và sư công, lần này tôi tới đây là hi vọng có thể hóa giải đoạn ân oán này, cho nên hi vọng có thể biết được một chút tình huống của Thủy Nguyệt tông, không biết cô có thể giúp tôi được hay không?

Lưu Hiểu Vũ mím môi, nhìn hai bên một chút, hơi giảm thấp giọng nói:

- Thủy Nguyệt tông thật ra cũng chia làm hai phe phái, một phái cảm thấy Thủy Nguyệt tông và Ẩn môn đấu đá như vậy không cần thiết, dù sao cũng đã là ân oán của mấy trăm năm trước, hơn nữa vị Tông chủ kia của Ẩn Môn chung quy cũng đã tự nguyện bỏ ra cái giá lớn, hiện giờ còn đấu như vậy nữa chỉ tự tìm phiền toái cho mình...

Hai mắt Tần Dương sáng lên, xem ra Thủy Nguyệt tông vẫn có người hi vọng mọi người chung sống hòa bình đây mà.

- Còn có một phái khác lại cảm thấy Thủy Nguyệt tông dù sao cũng là đại tông môn, số lượng người của Ẩn Môn thưa thớt, chỉ có mấy người Ẩn Môn mà cũng không áp chế được, còn nhiều lần ăn thiệt, như vậy quá tổn thất mặt mũi Thủy Nguyệt tông, cho nên kiên quyết muốn đấu nữa, muốn đấu tới khi Ẩn Môn hoàn toàn chịu thua mới thôi.

Tần Dương cười khổ, vì mặt mũi mà tranh đấu vô vị ư, nhưng ngẫm lại, người trên đời này sống vì thể diện, cây sống vì vỏ, vì một hơi thở mà có thể làm bất cứ chuyện gì, không phải vẫn có thể hiểu được đấy sao?

Tần Dương ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi:

- Trước mắt trong Thủy Nguyệt tông, hai quan điểm này thì quan điểm nào có nhiều người hơn một chút?

Lưu Hiểu Vũ nhỏ giọng trả lời:

- Không muốn đấu nhiều hơn một chút, nhưng đầu lĩnh không chịu bỏ qua chính là người trên Tông chủ một tầng, chính là thái thượng trưởng hiện giờ lão Ngô Trưởng lão, lời của bà ấy cho dù đến Tông chủ cũng không thể bác bỏ...

Tần Dương ngược lại đã chuẩn bị tâm lý liền mỉm cười nói:

- Nói cách khác, có đấu nữa hay không nhân vật mấu chốt nhất chính là Ngô Trưởng lão này, nếu tôi có thể thuyết phục được bà ấy, như vậy Tông chủ hai bên cũng có thể thay đổi chiến tranh thành hữu hảo, phải không?

Lưu Hiểu Vũ gật đầu:

- Cũng gần như là vậy, nhưng Ngô Trưởng lão cũng không dễ thuyết phục đâu, sự việc cũng không đơn giản như anh nghĩ...

Hơi ngừng lại một chút, Lưu Hiểu Vũ lại lo lắng nhìn chằm chằm Tần Dương:

- Lời mà tôi đã nói với anh chỉ là lén thảo luận thôi, anh chớ có nói năng lung tung đấy.

Tần Dương mỉm cười đảm bảo:

- Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói năng lung tung dẫn tới phiền toái cho cô đâu.

Có lẽ vì giọng điệu của Tần Dương chân thành, Lưu Hiểu Vũ liền thở phào một hơi, nói:

- Thật ra tôi cũng hi vọng anh có thể giải quyết mâu thuẫn này, dù sao đấu tới đấu lui như vậy quá không có ý nghĩa, nếu thật sự là tử thù, mọi người giày vò lẫn nhau tới chết thì cũng còn sảng khoái, nhưng đây cũng không phải thật sự là tử thù, đấu còn phải hạ thủ lưu tình, như vậy chi bằng đừng đấu còn hơn.

Biểu lộ của Tần Dương thoáng có phần kinh ngạc, không ngờ lời phàn nàn của Lưu Hiểu Vũ còn sắc bén tới vậy, nhưng cô nói thật sự cũng có lý, Thủy Nguyệt tông và Ẩn Môn đấu một mạch như vậy là để áp đảo đối phương, nhưng cũng không thật sự tới mức diệt môn diệt phái, cho nên ngược lại có vẻ có cảm giác bó buộc.

Nếu là tử thù, lúc trước khi Mạc Vũ gặp Liễu Phú Ngữ chỉ sợ cũng đã trực tiếp hạ tử thủ rồi, hoặc người Thủy Nguyệt tông trực tiếp xông tới âm thầm giết mình, sau đó sư công Miêu Kiếm Cung sẽ xông vào giết Thủy Nguyệt tông...

- Cô nói rất có lý, vậy cô có đề nghị gì với tôi không?

Lưu Hiểu Vũ mỉm cười nói:

- Người Ẩn Môn anh chạy tới hỏi người Thủy Nguyệt tông tôi giải quyết mâu thuẫn như thế nào ư?

Tần Dương mỉm cười nói:

- Dù sao người hiểu rõ Thủy Nguyệt tông nhất cũng là một nhà các cô mà.

Lưu Hiểu Vũ suy ngẫm một chút rồi nói:

- Tôi chắc hẳn không thuyết phục được Ngô Trưởng lão, trừ phi sư công của anh tới đây có lẽ còn có chút hi vọng. Ngô Trưởng lão và sư công của anh trước kia... khà khà...

Tần Dương sửng sốt, hắn biết giữa Ngô Trưởng lão và sư công có ân oán, Ngô Trưởng lão dường như hận Miêu Kiếm Cung thấu xương, nhưng nụ cười bao hàm tầng ý nghĩa kia của Lưu Hiểu Vũ, chẳng lẽ cô biết ẩn tình trong chuyện này sao?

Tần Dương chớp mắt, khẽ thở dài, tỏ vẻ nhưng bản thân đã hiểu rõ nội tình nói:

- Tôi mơ hồ biết chuyện giữa bọn họ... Haizz, nhưng sự việc không phải đã qua lâu rồi sao?

Lưu Hiểu Vũ nghe Tần Dương nói như vậy cười khà khà:

- Một chữ tình sao có thể dùng thời gian hòa tan được, nếu có thể hòa tan thì nói rõ không phải chân tình rồi...

Chân tình?

Hai mắt Tần Dương theo bản năng mở to, sư công Miêu Kiếm Cung và Ngô Trưởng lão từng có tình cảm nam nữ sao?

Trong đầu Tần Dương nghĩ tới thái độ của sư công đối với chuyện này, trong lòng tựa như có chút cảm giác sáng tỏ.

Sư công là người không sợ trời không sợ đất, nhưng vì sao từ đầu tới cuối luôn sợ đầu sợ đuôi trước chuyện này, đến cả dũng khí gặp mặt cũng không có kia chứ?

Thực lực của sư công đã đạt tới cảnh giới Thông Thần rồi, chỉ cách Chí Tôn một bước ngắn, thực lực như vậy sao phải sợ hãi?

Nhưng nếu vì tình cảm riêng tư, chỉ một chút thôi thì cũng đã nói rõ ràng rồi.

Tần Dương tiếp tục dò hỏi:

- Lưu Hiểu Vũ, chuyện năm đó sư công không nói với tôi chi tiết, tôi cũng chỉ nửa tin nửa ngờ, chuyện giữa bọn họ Trịnh Tông chủ cũng không rõ lắm, mà cô lại biết được sao?
Bình Luận (0)
Comment