Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 987 - Chương 997: Khác So Với Tưởng Tượng

Chương 997: Khác so với tưởng tượng
 

Cây to đón gió?

Tần Dương hơi sững sờ:

- Lời này giải thích thế nào?

Vẻ mặt Trịnh Lệ bình tĩnh giải thích:

- Thật ra từ rất lâu trước kia, Thủy Nguyệt tông cũng không phải cái dạng này, cũng từng là tòa nhà cao lớn như trong tưởng tượng của cậu, khí thế hào môn, nhưng cũng vì như vậy dẫn tới trong niên đại quân phiệt hỗn loạn bị kẻ ngoài rình mò, trong cảnh mưa bom bão đạn chiến loạn, Thủy Nguyệt tông thiếu chút nữa đã bị diệt phái, từ sau sự kiện đó, Thủy Nguyệt tông rút ra bài học, an phận ở ẩn.

Trịnh Lệ ngừng lại một chút, nghiêng mắt nhìn Tần Dương:

- Ẩn Môn các người khi đó chẳng phải rất bí mật, vẫn luôn không bị người ngoài biết được hay sao, lúc đó không hề lo lắng bị người ngoài rình mò sao?

Tần Dương gật đầu:

- Quả thật như vậy, những Tông chủ đời trước của Ẩn Môn chúng tôi đều có giao thiệp rộng, góp nhặt rất nhiều vật có giá trị, đều được lưu giữ trong tông môn, quả thật bị rất nhiều người rình rập. Thật ra tông môn Ẩn Môn rất đơn sơ, chỉ có một nơi trữ vật mà thôi, chẳng qua tôi không ngờ một đại tông môn nhiều người như Thủy Nguyệt tông cũng sẽ sống cuộc sống đơn giản như thế này.

Trịnh Lệ mỉm cười:

- Mỗi nhà đều có khó khăn riêng, Thủy Nguyệt tông chỉ là một đám phụ nữ ở ẩn, những người thích chốn phồn hoa Thủy Nguyệt tông đều đã phái ra ngoài rồi, có thể yên tĩnh ở nơi này phần đa đều chán ghét cuộc sống sầm uất bên ngoài kia, hoặc là người đã từng bị tổn thương, các cô ấy phần nhiều theo đuổi cuộc sống đơn giản yên tĩnh, cho nên hoàn cảnh bên ngoài thế nào các cô ấy cũng không quá quan tâm.

Tần Dương tò mò hỏi:

- Thủy Nguyệt tông hiện giờ có tổng cộng bao nhiêu người?

Trịnh Lệ bình tĩnh giới thiệu:

- Thủy Nguyệt tông tổng cộng có bảy mươi sáu đồng môn, trước mắt có ba mươi tư người đi lại sinh hoạt bên ngoài, còn có bốn mươi hai người lớn lên ở đây.

Tần Dương chớp mắt:

- Một nơi hoang vắng như thế này đến cả đường cái cũng không thông, chẳng lẽ mọi người sống ở đây mỗi ngày đều ngồi tu hành sao?

Trịnh Lệ cười nói:

- Mặc dù chúng ta cũng không thiếu tiền, nhưng chúng ta cũng khai khẩn rất nhiều đất hoang, tự trồng trọt, tự cung tự cấp, coi như tìm cho bản thân chuyện để làm, ngoài ra phần nhiều chính là tu hành và tham thiền, đều tự bồi dưỡng ra một số sở thích khác, như xem tivi, lên mạng, đánh cờ, nấu nướng...

Tần Dương mở to hai mắt:

- Nơi này của mọi người cũng có nối mạng sao?

Liễu Phú Ngữ đứng bên cạnh hừ lạnh một tiếng:

- Nơi này quả thật hoang vắng, nhưng không có nghĩa chúng tôi ở đây không bắt tín hiệu mạng, không gọi được điện thoại. Có sóng điện thoại, có mạng kỳ quá lắm sao, chẳng lẽ cậu cảm thấy chúng tôi ở đây chính là đào nguyên hoàn toàn phong bế với thế giới bên ngoài sao?

Tần Dương sờ lên chóp mũi, biểu lộ thoáng có phần ngượng ngùng, vì hắn lúc trước quả thật đã nghĩ như vậy.

Trong tưởng tượng của Tần Dương, Thủy Nguyệt tông là tông môn ẩn thế, có lẽ giống như thế ngoại đào nguyên dưới ngòi bút của Đào Uyên Minh mới đúng, khi nhìn hoàn cảnh xung quanh cùng với phòng ở của Thủy Nguyệt tông trước mặt này, hắn cũng cho rằng như vậy, ai biết nơi này còn nối mạng?

Ánh mắt Tần Dương đảo qua xung quanh, kỳ quái hỏi:

- Không thấy dây điện đâu cả.

Liễu Phú Ngữ hừ lạnh nói:

- Chẳng lẽ cậu không biết còn có thứ gọi là máy phát điện sao, về phần phát điện cần dầu, sẽ có người định kỳ đưa tới ngoài núi, sau đó chúng tôi định kỳ mang lên, mặc dù không có đường cái, nhưng đối với đám người tu hành mà nói có gì khác nhau sao?

Tần Dương nhún vai:

- Được rồi, là suy nghĩ của tôi hạn hẹp.

Trịnh Lệ nhìn Liễu Phú Ngữ và Tần Dương đấu võ mồm, khóe miệng hơi nhếch lên:

- Mặc dù chúng ta không coi trọng cuộc sống chất lượng xa hoa, nhưng dụng cụ sống cơ bản nơi này vẫn có, ẩn thế không có nghĩa nhất định phải trải qua cuộc sống kham khổ.

Tần Dương mỉm cười nói:

- Vấn đề điện đã được giải quyết thì đương nhiên muốn giải quyết những vấn đề khác cũng rất đơn giản.

Trịnh Lệ mỉm cười nói:

- Đúng, chỉ cần thông điện, có mạng, cuộc sống đương nhiên sẽ không quá buồn tẻ, dùng một từ của người trẻ tuổi hiện đại hình dung chính là sinh hoạt nơi này chính là một đám trạch nữ.

Tần Dương tò mò hỏi:

- Mặc dù nơi này vắng vẻ, nhưng hẳn cũng thuộc quản lý của chính phủ nhỉ, chẳng lẽ không có người tới hỏi cuộc sống của mọi người sao?

Trịnh Lệ cười nói:

- Nơi này của chúng ta là một thôn, chúng ta có người đặc biệt phụ trách giao tiếp với bên ngoài, cũng không quấy nhiễu tới cuộc sống của chúng ta, dù sao ai cũng không muốn phải trèo đèo lội suối chạy tới đây mà.

Một thôn?

Thủy Nguyệt tông?

Được rồi, đã được mở rộng tầm mắt rồi.

Tần Dương đi theo bên cạnh Trịnh Lệ, nhìn con đường thang đá tiến thẳng về phía trước, nhanh chóng tới một tảng đá lớn trước một căn nhà dưới núi, Tần Dương đã có thể nhìn thấy cây đại thụ chính giữa, có một người mắc một cái võng đang nằm nhẹ nhàng đung đưa trên võng, nhìn qua trông vô cùng nhàn hạ.

Trịnh Lệ đi vào, người năm trên cái võng đột ngột ngồi dậy, là một cô gái trẻ hơn hai mươi tuổi, mừng rỡ kêu lên:

- Tông chủ, người tới rồi!

Trịnh Lệ ừ một tiếng, ánh mắt đảo qua chiếc võng, cười nói:

- Con lại âm thầm lười biếng rồi!

Cô gái trẻ tuổi cười khà khà:

- Tông chủ, con không có lường biếng đâu, chuyện cần làm con đều đã làm xong rồi.

Cô gái trẻ tuổi vừa đáp lời Trịnh Lệ, vừa len lén quan sát Tần Dương, ánh mắt thoáng có phần hiếu kỳ.

Tần Dương thấy cô gái đang dò xét mình liền mỉm cười hữu hảo với cô ta.

Trịnh Lệ thuận miệng nói:

- Đây là Lưu Hiểu Vũ, còn đang học đại học, được nghỉ hè tới nghỉ phép.

Tần Dương tò mò hỏi:

- Sinh viên đại học? Cũng là người của Thủy Nguyệt tông?

Trịnh Lệ ừ một tiếng, dường như biết được suy nghĩ trong lòng Tần Dương liền giải thích:

- Thủy Nguyệt tông chúng ta mặc dù toàn là phái nữ, nhưng cũng không cấm các cô gái ra ngoài học tập, tham gia công tác xã hội, cũng không cấm các cô ấy kết hôn sinh con, các cô ấy cũng có thể đến đây bất cứ lúc nào, chỉ là không thể dẫn chồng theo tới thôi.

Tần Dương ồ một tiếng, trong lòng suy đoán hơn mấy chục môn nhân quanh năm sinh hoạt trong Thủy Nguyệt tông chẳng lẽ đều từng gặp bất hạnh hoặc suy nghĩ đặc biệt, không lập gia đình sống qua ngày sao?

- Phú Ngữ, đi đường mệt nhọc rồi, con dẫn Tần Dương tới phòng khách, để cậu ta nghỉ ngơi trước, sau bữa cơm chiều ta lại dẫn cậu ta đi gặp Ngô Trưởng lão.

- Được!

Trịnh Lệ quay đầu nhìn Tần Dương:

- Có chuyện gì thì có thể đi tìm Phú Ngữ.

- Được!

Liễu Phú Ngữ dẫn theo Tần Dương đi tới một loạt phòng ngoài cùng, đẩy cánh cửa một căn phòng ra:

- Cậu ở chỗ này.

Tần Dương cầm theo ba lô của mình bước vào phòng.

Căn phòng này hiển nhiên đã rất lâu không có người ở, nhưng vẫn được quét dọn sạch sẽ như cũ, chăn màn cũng được gấp xếp chỉnh tề.

Liễu Phú Ngữ đứng ở ngưỡng cửa, cũng không đi theo vào trong.

- Cậu nghỉ ngơi trước đí, nếu cảm thấy buồn chán cũng có thể đi thăm thú khắp nơi một chút, nhưng phía sau đều là phụ nữ, tốt nhất cậu đừng nên đi vào khu đó, đợi lát nữa khi ăn cơm tôi sẽ gọi cậu tới.

Sau khi Liễu Phú Ngữ rời đi, Tần Dương thả đồ đạc của mình xuống, nằm trên giường, nhưng hai phút sau vẫn không ngủ được, dứt khoát đứng dậy đi ra ngoài.

Phía sau đều là chỗ phụ nữ ở không tiện đi tới đó, vậy đi tới phía trước sẽ không thành vấn đề rồi.

Tần Dương nắm nắm tay, nhàn nhã cất bước đi về hướng bên ngoài, phía trước liền gặp được Lưu Hiểu Vũ nằm trên võng kia đột ngột thò đầu ra:

- Này, soái ca, anh chính là Tần Dương Ẩn Môn kia sao?
Bình Luận (0)
Comment