Chương 996: Cây to đón gió
Tần Dương đáp ứng Trịnh Lệ đi một chuyến, Liễu Phú Ngữ ngồi bên cạnh cũng thở phào một hơi.
Giao thiệp nhiều với Tần Dương như vậy, Liễu Phú Ngữ thật ra tự trong lòng cũng cảm thấy con người Tần Dương thật sự không tệ, cô cũng không muốn sư phụ xảy ra xung đột gì với Tần Dương.
Nếu có thể thuận lợi hóa giải mâu thuẫn giữa hai tông môn, đó cũng là chuyện mà Liễu Phú Ngữ trông mong nhất.
Chuyện đã nói xong, bầu không khí cũng trở nên dễ dàng hơn, bữa cơm này ăn cũng hòa thuận hơn.
Khi tạm biệt nhau, Tần Dương và Trịnh Lệ đã quyết định xong thời gian, ba ngày sau lên đường tới Thủy Nguyệt tông.
Sau khi thầy trò Trịnh Lệ rời đi, Tần Dương bấm dãy số điện thoại của Mạc Vũ.
- Sư phụ, con đã đáp ứng với Trịnh Tông chủ tới Thủy Nguyệt tông.
Mạc Vũ nghe lời Tần Dương kể lại xong liền cười nói:
- Được, nếu Trịnh Tông chủ đã đảm bảo sự an toàn của con, con liền đi thử xem, tới gặp Ngô Trưởng lão một lần, nghe một chút xem bà ấy nói thế nào.
Tần Dương ừ một tiếng:
- Con cũng nghĩ như vậy, việc này chung quy cũng không thể để như vậy mãi, hơn nữa thấy Ngô Trưởng lão kia vốn không hề có ý định từ bỏ, đến cả Trịnh Tông chủ cũng bị đuổi ra ngoài làm việc, có vẻ không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua rồi.
Tần Dương hơi ngừng lại một chút, Tần Dương cười khà khà nói:
- Sư phụ, con làm việc này chính vì cúc cung tận tụy với sư công đấy, nếu bản thân con bị giam trong Thủy Nguyệt tông, người và sư công phải nhớ rõ tới cứu con nha.
Mạc Vũ bật cười trước lời này của Tần Dương:
- Nếu con thật sự bị vây ở Thủy Nguyệt tông, ta để Diệp Tây Đông gọi điện tới, để anh ta mò con đi, Thủy Nguyệt tông có thể không nể mặt ta, nhưng cũng không dám không nể mặt Diệp Tây Đông.
Tần Dương cười khà khà:
- Sư phụ quả thật giống như những gì con nghĩ, cũng vì có tầng quan hệ này con mới dám đi, nếu thực sự bị giam ở đó, thì đó sẽ là gọi trời không linh, gọi đất không ứng đấy.
Mạc Vũ cười ha ha nói:
- Sẽ luôn bị nhốt ở đó? Con định làm con rể của Thủy Nguyệt tông sao?
Vẻ mặt Tần Dương lập tức cứng đờ, nói như vậy cũng được sao?
- Sư phụ, người như vậy quá không hiền hậu rồi.
Mạc Vũ cười ha ha nói:
- Những người khác không nói, ta thấy Liễu Phú Ngữ và con hiện giờ có quan hệ không phải cũng rất tốt sao, mặc dù Liễu Phú Ngữ lớn hơn con vài tuổi, nhưng người cũng xinh đẹp, còn là cao thủ Đại Thành, rất xứng đôi với con.
Tần Dương không biết phải nói gì:
- Sư phụ, người nói đi đâu vậy.
Mạc Vũ cười ha ha, tiếp tục trêu chọc Tần Dương:
- Ẩn Môn chúng ta và Thủy Nguyệt tông vẫn luôn có mâu thuẫn, con là Tông chủ đời tiếp theo của Ẩn Môn, Liễu Phú Ngữ không có gì bất ngờ xảy ra thì cũng sẽ là Tông chủ đời tiếp theo của Thủy Nguyệt tông, nếu cả hai kết đôi với nhau thì có mâu thuẫn tông môn gì mà không thể giải quyết kia chứ.
- Ha ha!
Trước lời trêu chọc của Mạc Vũ, Tần Dương ngoại trừ cười ha ha ra cũng không biết phải đáp lại cái gì.
- Được rồi, dù sao thì con cứ yên tâm đi tới đó đi.
Mạc Vũ cũng không tiếp tục trêu chọc Tần Dương nữa, cười nói:
- Vui đùa xong rồi, không có chuyện gì nữa, con đi đi, giữ liên lạc là được.
Tần Dương ừ một tiếng:
- Được.
Khi đang định cúp điện thoại, Tần Dương chợt nhớ tới sư công Miêu Kiếm Cung, liền hỏi:
- Sư phụ, có muốn nói một tiếng với sư công trước không?
Mạc Vũ cười khà khà:
- Dù sao là con đi, tự con quyết định có muốn nói hay không, chẳng qua cá nhân ta đề nghị con tốt nhất đừng nói, nếu không sư công của con chắc chắn sẽ bảo con đừng đi, không chừng tiếp đó sẽ trực tiếp ngắt máy chạy trốn, không liên lạc được đâu.
Tần Dương ngẫm lại thấy cũng đúng, lập tức cười khà khà:
- Được, vậy con tới Thủy Nguyệt tông xem tình huống trước, đợi tới khi hiểu rõ được tình hình rồi một lần nữa gọi điện cho sư công, có thể làm cuộc mua bán này được hay không.
Mạc Vũ cười nói:
- Được, tự con sắp xếp đi, việc này ta cái gì cũng không biết đâu.
Tần Dương hết cách trước vị sư phụ bỏ lại trách nhiệm kia, chẳng qua hắn cũng hiểu rõ đây không phải tính cách của sư phụ, sư phụ nói như vậy chỉ vì việc này liên quan tới sư phụ của Mạc Vũ, cũng chính là sư công của hắn Miêu Kiếm Cung, hiển nhiên Mạc Vũ không có quyền lên tiếng, cũng không tiện làm chuyện gì cả.
Đối với việc này, Mạc Vũ và Trịnh Lệ đều giống nhau. Mạc Vũ không thể can thiệp vào quyết định của Miêu Kiếm Cung, còn Trịnh Lệ cũng hết cách phản bác lại quyết định của Ngô Trưởng lão, cho nên Mạc Vũ lựa chọn giả câm giả điếc, để Tần Dương và Miêu Kiếm Cung câu thông với nhau.
Miêu Kiếm Cung mặc dù lựa chọn Mạc Vũ làm truyền nhân, nhưng vì chuyện của Lục Phong Niên, trong lòng Miêu Kiếm Cung thật ra có phần ngoan cố, cộng thêm Miêu Kiếm Cung không thể học được đồng thuật của Miêu Kiếm Cung, điều này khiến Miêu Kiếm Cung có mấy phần xa cách với đệ tử Mạc Vũ này của mình, đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi Mạc Vũ học thành xong Miêu Kiếm Cung liền biến mất không quan tâm tới Mạc Vũ.
Mạc Vũ không cách nào tu hành đồng thuật, nhưng đệ tử của Mạc Vũ là Tần Dương lại có được thiên phú học đồng thuật không ai sánh bằng, Miêu Kiếm Cung mới coi trọng vị đồ tôn Tần Dương này tới vậy, tới mức độ dường như còn coi trọng hơn cả Mạc Vũ.
Chính bởi vậy mà Mạc Vũ mới quyết định không để ý tới, để Tần Dương trực tiếp liên lạc nói chuyện này với Miêu Kiếm Cung, cho dù Miêu Kiếm Cung có câu oán thán, hoặc khó chịu, nhưng đối tượng là Tần Dương, dù Miêu Kiếm Cung có lửa giận hoặc phàn nàn thì nghĩ tới kết quả cũng sẽ không quá nghiêm trọng.
- Được!
Trưa ngày hôm sau, Tần Dương hẹn hai mẹ con Hàn Thanh Thanh cùng ăn cơm trưa, hơn nữa còn giao một phần hợp đồng mới cho Hàn Thanh Thanh.
Lúc trước hai mẹ con Hàn Thanh Thanh có hai mươi phần trăm cổ phần của viện nghiên cứu Hurricane, vì để Tần Dương khống chế được cổ phần, Tả Hạo Tĩnh và Hàn Thanh Thanh liền chuyển nhượng toàn bộ số cổ phần trong tay mình cho Tần Dương, Tần Dương đáp ứng với bọn họ đợi sau khi khống chế cổ phần rồi sẽ chiếu theo số vốn bơm vào một lần nữa tính ra tỉ lệ cổ phần, đưa lại cổ phần cho hai mẹ con họ.
Tần Dương cũng không bạc đãi Hàn Thanh Thanh, sau khi bơm vốn vào loãng cổ phần ra, hai mươi phần trăm tỉ lệ cổ phần của các cô còn bảy phần trăm gì đó, nhưng Tần Dương đưa hợp đồng là mười phần trăm, xem như làm thành một số nguyên.
Mặc dù chỉ là mười phần trăm cổ phần, nhưng cũng có giá trị tới năm mươi triệu, tính ra, Hàn Thanh Thanh ngược lại trong nháy mắt biến thành tiểu phú bà rồi.
Hàn Thanh Thanh vốn cự tuyệt, nhưng thái độ của Tần Dương rất kiên quyết, Hàn Thanh Thanh không lay chuyển được Tần Dương, cũng chỉ đành ký bản hợp đồng này.
Sau khi làm xong chuyện này, Tần Dương an tâm làm trạch nam hai ngày, sau đó đi cùng Trịnh Lệ và Liễu Phú Ngữ tới Thủy Nguyệt tông.
Trong lòng Tần Dương, Thủy Nguyệt tông là tông môn ẩn thế, chắc hẳn cũng ẩn giấu trong đại trạch giữa hàng núi rừng trùng điệp, cấp cao sang trọng, thế nhưng khi Tần Dương thực sự tới được Thủy Nguyệt tông rồi, ánh mắt lại có phần trợn ngược.
Trùng điệp là đúng, nhưng lại không phải đại trạch, mà là một căn nhà nông gia vô cùng bình thường, tầng tầng lớp lớp tạo thành khu vực lớn, vị trí ở trên một sườn núi đá nham thạch cứng rắn, giữa không trung, đằng trước khu nhà cửa này là một vực sâu, nhìn qua vẫn có mấy phần phiêu dật xuất trần của thế ngoại tông môn.
- Nơi này chính là Thủy Nguyệt tông?
Liễu Phú Ngữ quay đầu liếc mắt nhìn Tần Dương biểu lộ dáng vẻ kinh ngạc:
- Đúng, sao, rất kinh ngạc hả?
Ánh mắt Tần Dương liếc qua mấy lần, sờ lên chóp mũi:
- Quả nhiên là tông môn ẩn thế, chỗ này quả thật rất thanh tịnh.
Liễu Phú Ngữ bĩu môi:
- Ý cậu muốn nói là đơn sơ chứ gì?
Tần Dương cũng không phủ nhận, cười nói:
- Tuy chỗ này thuận tiện, nhưng Thủy Nguyệt tông hẳn cũng không thiếu tiền nhỉ, dù thế nào cũng phải xây dựng được không gian cao cấp một chút chứ?
Trịnh Lệ quay đầu, bình tĩnh trả lời một câu:
- Cây to đón gió.