Chương 995: Xem ra không có lựa chọn khác rồi
Mặc dù Trịnh Lệ thân là Tông chủ Thủy Nguyệt tông, nhưng cũng không có dáng vẻ vênh váo, lên mặt dạy đời, ngược lại rất bình dị, gần gũi.
Tần Dương đánh rắn treo trên gậy, ngược lại bản thân còn là vãn bối, nói sai hay làm gì sai cũng không nghiêm trọng, cùng với vẻ mặt tươi cười, nói mấy lời hữu ích, nịnh hót trưởng bối mấy câu cũng không thành vấn đề.
Trịnh Lệ trầm tư mấy giây, khẽ thở dài nói:
- Chuyện này ta thật ra cũng chỉ biết đại khái, cũng không biết tường tận, ta chỉ có thể nói với cậu một câu, ân oán giữa Ngô Trưởng lão và sư công của cậu tất cả cũng chỉ vì tình cảm...
Tần Dương mở to hai mắt, ánh mắt thoáng có vài phần cổ quái.
Tình cảm?
- Trịnh tiền bối, ý của ngài là giữa sư công của tôi và Ngô Trưởng lão từng có... tình cảm?
Trịnh Lệ cười khổ nói:
- Đại khái là như vậy, cụ thể tới mức nào, đã từng xảy ra chuyện gì thì ta cũng không rõ ràng, có lẽ chỉ có hai người bọn họ là người trong cuộc mới hiểu rõ mà thôi.
Trịnh Lệ hơi ngừng lại một chút, sau đó ánh nhìn thâm ý nhìn Tần Dương:
- Nếu cậu thật sự muốn giải cái kết cục kia, chỉ với mình cậu là không đủ.
Tần Dương nhìn ánh mắt Trịnh Lệ, có phần hiểu được:
- Ý của Trịnh tiền bối là chỉ sư công của tôi?
- Đúng, cái gọi là cởi chuông phải do người buộc chuông, mặc dù tôi cũng không rõ lắm rốt cuộc giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi nghĩ loại chuyện này vẫn chỉ có người trong cuộc mới giải quyết được, người ngoài chung quy vẫn là người ngoài, bất kể có cố gắng thế nào thì vẫn vô dụng.
Tần Dương gật đầu, cảm thấy Trịnh Lệ nói rất có lý.
Chuyện tình cảm quả thật chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ, yêu hoặc không yêu, hoặc hận, đây đều là chuyện giữa hai người họ, người ngoài nói tới vạn đạo lý thì chung quy vẫn là người ngoài, lời nói đều không có gì hữu dụng.
Muốn hóa giải đoạn ân oán này quả thật còn cần sư công và Ngô Trưởng lão đối mặt nói chuyện, về phần nói xong có thể giải quyết được hay không thì phải chờ về sau mới rõ.
Tần Dương đồng ý với quan điểm của Trịnh Lệ, nhưng hiện giờ khó xử chính là sư công Miêu Kiếm Cung chạy rồi.
Lần trước sau sự kiện nhà tù Lộc Sơn, hắn đã chạy rồi, đến cái bóng cũng không thấy, mặc dù có thể trực tiếp gọi điện thoại, nhưng Tần Dương vẫn không biết hắn đang ở đâu, hơn nữa dựa vào thực lực và địa vị, vai vế của Miêu Kiếm Cung, hắn không muốn đi, ai có thể trói hắn đi được?
Đối mặt với ánh mắt có phần chờ mong của Trịnh Lệ, Tần Dương nhất thời cũng có phần ngượng ngùng.
- Cái đó... tôi sẽ chuyển đạt ý này cho sư công, tận lực khuyên bảo người...
Sau khi thốt ra xong những lời này, Tần Dương bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu lên có phần chờ mong hỏi:
- Đúng rồi, lúc trước sư công nhắc tới Thủy Nguyệt tông đã từng nói thầm nếu người tới Thủy Nguyệt tông thì cũng đừng mong sẽ rời đi được, có lẽ đây mới là nguyên nhân người không muốn tới Thủy Nguyệt tông, mặc dù tôi không biết rõ đừng mong rời đi được kia là có ý gì, nhưng nếu địa điểm gặp mặt không phải Thủy Nguyệt tông, có lẽ sư công sẽ không mâu thuẫn như vậy...
Trịnh Lệ hơi nhíu mày:
- Ý của cậu là để ta khuyên bảo Ngô Trưởng lão đi ra ngoài?
Tần Dương gật đầu:
- Tôi có một đề nghị thế này, dù sao muốn giải quyết được vấn đề thì vẫn cần Ngô Trưởng lão, nếu Ngô Trưởng lão nguyện ý đi ra ngoài, tôi cũng sẽ cố gắng khuyên bảo sư công, thúc đẩy lần gặp mặt này.
Trịnh Lệ lắc đầu:
- E là không được. Ngô Trưởng lão rất ngang ngược, thật ra lúc trước ta cũng đã từng khuyên bảo bà ấy, ta nói sư công của cậu ở Trung Hải, chúng ta trực tiếp tới Trung Hải, nhưng Ngô Trưởng lão vốn không đáp ứng.
Tần Dương sửng sốt:
- Không đáp ứng?
Trịnh Lệ gật đầu, biểu lộ hai phần bất lực:
- Đúng, không đáp ứng, ý tức là không thỏa hiệp! Ta đã từng khuyên bảo, nhưng không có chút ý nghĩa nào, bà ấy căn bản không chịu đáp ứng.
Tần Dương có chút nghi hoặc:
- Trịnh tiền bối, ý của ngài là Ngô Trưởng lão muốn gặp sư công, nhưng bà ấy lại không muốn gặp ở nơi khác, chỉ có ý muốn gặp ở trong Thủy Nguyệt tông?
Trịnh Lệ bất lực gật đầu:
- Đúng, đại khái chính là như vậy, cho nên lời cậu nói tôi có thể hiểu được, nhưng tôi lại không thể làm gì được.
Tần Dương cũng có vài phần bất lực, nhìn Trịnh Lệ, tò mò hỏi:
- Trịnh tiền bối, tôi có thể hỏi một chút vì sao ngài bỗng nhiên tới Trung Hải không, hoặc nên nói mục đích ngài tới Trung Hải là gì không?
Ánh mắt Trịnh Lệ có mấy phần cổ quái, cũng có mấy phần nhiệt tình, nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Ta tới cũng vì cậu.
Tần Dương sửng sốt một chút.
- Trịnh tiền bối, khi nãy tôi không nghe lầm đó chứ, ngài tới vì tôi?
Trịnh Lệ mỉm cười nhìn Tần Dương:
- Đúng, chính vì cậu.
Tần Dương bỗng cảm thấy có hai phần lúng túng:
- Trịnh tiền bối, ngài nói vì tôi là định làm như thế nào?
Trịnh Lệ mỉm cười nhìn Tần Dương, thần sắc không nóng vội:
- Tôi tới Trung Hải chính là chuẩn bị trực tiếp bắt cậu về.
Bắt về?
Tần Dương lập tức có chút khó xử.
- Trịnh tiền bối, bắt tôi về, như vậy không giải quyết được vấn đề gì cả.
Trịnh Lệ mỉm cười nói:
- Cậu là đệ tử của Mạc Vũ, là đồ tôn của Miêu lão tiên sinh, nếu cậu xảy ra chuyện, bị giam trong Thủy Nguyệt tông, ta nghĩ Miêu lão tiên sinh có lẽ sẽ ra mặt, ngài ấy hẳn sẽ không đến cả đồ tôn duy nhất của mình xảy ra chuyện cũng không quản đấy chứ.
Tần Dương lập tức hiểu ra, bản thân trở thành con tin đây mà.
Tần Dương nhìn vẻ mặt của Trịnh Lệ, lại nhìn Liễu Phú Ngữ ngồi bên cạnh một chút, cười khổ nói:
- Trịnh tiền bối nói đùa, ngài là tiền bối, tôi là một vãn bối, chắc hẳn Trịnh tiền bối tuyệt đối sẽ không dùng phương pháp như vậy đối phó với tôi đấy chứ.
Trịnh Lệ mỉm cười nhìn Tần Dương:
- Ta quả thật không muốn dùng phương pháp ép buộc ép cậu tới Thủy Nguyệt tông, nhưng ta hi vọng cậu có thể chủ động đi tới Thủy Nguyệt tông một chuyến.
Tần Dương chớp mắt:
- Nhưng cho dù tôi đi rồi, sư công cũng chưa chắc sẽ tới mà?
Trịnh Lệ cười nói:
- Đây là mệnh lệnh chết mà Ngô Trưởng lão cho ta, hành động và việc làm lúc trước của Liễu Phú Ngữ đã khiến bà ấy rất mất hứng, ta nghĩ chuyện này nếu muốn giải quyết chi bằng dũng cảm đối mặt, cậu thấy thế nào?
Tần Dương nhăn mày, nhanh chóng xoay chuyển suy nghĩ trong đầu:
- Trịnh tiền bối, tôi đi chuyến này có khi nào gặp phải nguy hiểm gì không, sẽ không giống như lời sư công của tôi đi thì không thể rời khỏi đấy chứ?
Trịnh Lệ lắc đầu:
- Có lẽ Ngô Trưởng lão sẽ gây khó dễ cho cậu một chút, nhưng chung quy vẫn như lời cậu nói, cậu là vãn bối, bà ấy là trưởng bối, sẽ không gây ra chuyện lớn gì, ta lấy thân phận Tông chủ Thủy Nguyệt tông đảm bảo an toàn cho cậu.
Tần Dương thấy Trịnh Lệ nói năng trịnh trọng như vậy, lập tức cười khổ:
- Trịnh tiền bối, xem ra tôi không có quyền lựa chọn đúng không?
Trịnh Lệ thản nhiên gật đầu:
- Đúng, nếu cậu cự tuyệt, ta sẽ cưỡng chế bắt cậu về. Ta biết cậu đã đột phá cảnh giới Đại Thành, thực lực rất mạnh, nhưng thực lực của cậu không ngăn cản được ta, sư phụ của cậu mặc dù lợi hại, nhưng anh ta không thể vẫn luôn ngốc bên cạnh cậu được...
Tần Dương thấy Trịnh Lệ đã nói tới mức này, lại nghĩ tới thân phận đặc công Long Tổ của bản thân, cho dù tới Thủy Nguyệt tông hẳn cũng sẽ không có gì nguy hiểm, cùng lắm tới lúc đó để Long Vương ra mặt, người Thủy Nguyệt tông có lợi hại hơn nữa thì cũng không tới mức không nể mặt Long Vương đi.
Nghĩ tới điểm này, trong lòng Tần Dương liền có sức mạnh.
- Được, nếu Trịnh tiền bối đã nói như vậy thì tôi liền đi một chuyến.