Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 984 - Chương 994: Lời Tâng Bốc

Chương 994: Lời tâng bốc
 

Bên phía Liễu Phú Ngữ nhanh chóng đưa ra câu trả lời thuyết phục, sư phụ của Liễu Phú Ngữ, cũng chính là Tông chủ Thủy Nguyệt tông Trịnh Lệ đáp ứng lời mời của Tần Dương, nhưng lại tỏ rõ không cần Mạc Vũ ra mặt.

Cô chỉ muốn gặp Tần Dương thôi.

Tần Dương và Liễu Phú Ngữ đã hẹn xong địa điểm, suy nghĩ một chút, sau đó vẫn gọi điện thoại cho sư phụ, nói lại chuyện này một chút.

Mạc Vũ khá kinh ngạc, nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ bảo Tần Dương yên tâm tới đó, nói rằng con người Trịnh Lệ này cũng không tồi, thuộc dạng người có thể nói chuyện được, nói cách khác là có thể nói đạo lý.

Trong một phòng bao của một nhà hàng hải sản nổi danh, Tần Dương gặp Liễu Phú Ngữ và sư phụ của cô Trịnh Lệ.

Trịnh Lệ nhìn qua khoảng bốn mươi bảy, bốn mươi tám tuổi, dung mạo bình thường, nhưng trên người lại có khí độ ung dung, đôi mắt đen bóng như có thể nhìn thấu nội tâm người khác.

- Trịnh tiền bối, xin chào.

Tần Dương nhìn thấy Trịnh Lệ liền vội vàng đứng dậy khỏi ghế, rất khách khí chắp tay, dùng vãn bối tự xưng khách khí chào hỏi với Trịnh Lệ.

Trịnh Lệ ung dung nhìn Tần Dương, nở nụ cười mỉm nhẹ nhàng.

- Quả nhiên tuấn tú có lễ, thần thái khí độ đều bất phàm, Mạc tiên sinh thu được một đệ tử giỏi đấy.

Tần Dương mỉm cười khách sáo nói:

- Trịnh tiền bối quá khen, tiền bối mời ngồi.

Trịnh Lệ làm trưởng bối cũng không quá khiêm nhượng, Liễu Phú Ngữ ngồi bên cạnh Trịnh Lệ, Tần Dương ngồi đối diện Trịnh Lệ.

Tần Dương gọi nhân viên phục vụ tới, cẩn thận hỏi:

- Trịnh tiền bối có kị loại hải sản nào không?

Trịnh Lệ mỉm cười nói:

- Không có, không cần gọi quá nhiều, chỉ có ba người chúng ta, không cần lãng phí.

Tần Dương mỉm cười đáp ứng, quay đầu chọn món ăn, tôm hùm, bào ngư, cua đế vương gì đó mỗi loại một phần, lại chọn một phần hải sâm hầm cách thủy, cuối cùng chọn rượu, chỉ cần nghe tên đồ ăn cũng biết bữa cơm này sợ là phải tới một, hai vạn.

Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Trịnh Lệ cười nói:

- Bữa ăn này không hề rẻ, tốn kém cho cậu rồi.

Tần Dương cười nói:

- Trịnh tiền bối có thể nể mặt, đó là vinh hạnh của vãn bối, hơn nữa Liễu Phú Ngữ lúc trước đã giúp tôi được việc lớn, tôi vẫn luôn rất biết ơn, hôm nay đúng lúc dùng bữa cơm này biểu đạt một chút lòng biết ơn của tôi.

Tần Dương hơi ngừng lại một chút, sau đó bổ sung:

- Lúc trước cánh tay của Liễu Phú Ngữ bị thương, tôi vừa trở về, cũng không biết đã khôi phục thế nào rồi, nếu có thể thì tôi có thể giúp kê đơn thuốc hoặc châm cứu, dù sao y thuật của thầy trò chúng tôi cũng tạm, ít nahats có thể có tác dụng nhất định đối với khôi phục thương thế.

Ánh mắt Trịnh Lệ nhìn Tần Dương có phần thâm ý:

- Đệ tử Ẩn Môn làm việc luôn khiến người khác như được tắm gió xuân, khó trách Ẩn Môn mặc dù lượng người ít, nhưng lại có bạn bè khắp thiên hạ, nhân duyên sâu sắc.

Tần Dương cười ha ha:

- Trịnh tiền bối quá khen, thật ra chúng tôi làm việc đều nương theo bản tâm mà thôi. Liễu Phú Ngữ đã giúp tôi được một việc lớn, vì tôi mà bị thương, đương nhiên cũng tính là bạn bè của tôi, chuyện gì này vì tôi mà ra, tôi làm chút chuyện đủ trong khả năng không phải nên sao?

Ánh mắt Trình Lệ đảo qua Liễu Phú Ngữ vẫn luôn ngồi yên tĩnh bên cạnh nói:

- Phú Ngữ mặc dù lớn tuổi hơn so với cậu một chút, nhưng nếu nói tới quan hệ giao thiệp trong xã hội loài người thì so ra kém hơn cậu rất nhiều, lần này con bé tới Trung Hải vốn theo lệnh sư môn mà làm, lúc trước tới tìm cậu gây phiền toái, không ngờ cuối cùng hai đứa lại trở thành bạn bè, việc này khiến Ngô Trưởng lão vô cùng tức giận...

Tần Dương thấy Trịnh Lệ đã nói vào việc chính, lập tức ngồi thẳng người, mỉm cười nói:

- Trịnh tiền bối, ngài và sư phụ của tôi đã từng quen biết nhau, tôi nghĩ hẳn ngài hiểu rõ loại cảm giác này, rõ ràng hai người không có ân oán, nhưng lại vì một số cảm xúc không muốn nghĩ tới quấy nhiễu, lại phải đánh nhau tới sống tới chết, loại chiến đấu này thật sự chẳng có nguyên do gì cả, khiến người khác rất khó chịu.

Trịnh Lệ mỉm cười nhìn Tần Dương, không tiếp lời.

Tần Dương mím môi, tiếp tục nói:

- Ngài và sư phụ của tôi ban đầu là như thế, Liễu Phú Ngữ và tôi cũng như vậy, mặc dù chúng ta đấu với nhau, nhưng vốn chẳng phải thực sự có tử thù gì cả, vậy nên vì sao chúng ta không thể hóa giải hận thù trở thành bạn được đây. Thủy Nguyệt tông và Ẩn Môn đã đấu với nhau ba trăm năm, coi như đã hiểu rõ nhau, tông môn hai bên kết thành bạn bè, trợ giúp nhau cùng tiến lên, như vậy không phải càng tốt hơn sao?

Trịnh Lệ mỉm cười lắc đầu:

- Ngô Trưởng lão sẽ không đồng ý.

Tần Dương thấy Trịnh Lệ đã nói rõ ràng như vậy, trong lòng lập tức thả lòng, điều này nói rõ là một cách tỏ thái độ.

Đại ý chính là lời cậu nói tôi không có ý kiến, tôi cũng không muốn đánh tới sống chết với người Ẩn Môn, nhưng Ngô Trưởng lão trên tôi không đồng ý, tôi cũng hết cách rồi.

Tần Dương không kiềm chế được nói:

- Nhưng Trịnh tiền bối không phải Tông chủ Thủy Nguyệt tông sao, chẳng lẽ trong một tông môn Tông chủ không phải lớn nhất sao?

Trịnh Lệ hơi nhếch mày, lời này dường như có phần ý châm ngòi ly gián, nhưng người nói lại là một vãn bối trẻ tuổi mới hơn hai mươi, Trịnh Lệ cũng không để ý, ngược lại khẽ giải thích với Tần Dương:

- Ta là cô nhi, từ nhỏ đã lớn lên ở Thủy Nguyệt tông, được Ngô Trưởng lão nuôi lớn, sau đó cũng được bà ấy ủng hộ mới được ngồi lên vị trí Tông chủ Thủy Nguyệt tông này. Trong lòng ta, bà ấy giống như mẹ ruột vậy, cho nên bất kể bà ấy quyết định điều gì, ta cũng sẽ ủng hộ, cho dù ta cảm thấy không thỏa đáng, ta cũng chỉ có thể khuyên bảo, không phải trực tiếp lợi dụng quyền lợi Tông chủ để phản đối.

Tần Dương sửng sốt một chút, thì ra Tông chủ Thủy Nguyệt tông đương nhiệm do một tay Ngô Trưởng lão nuôi lớn, khó trách lại coi trọng thái độ của Ngô Trưởng lão như vậy.

Ngẫm nghĩ lại, Tần Dương không kiềm chế được hỏi:

- Trịnh tiền bối, tôi có thể hỏi một chút rốt cuộc ân oán giữa Ngô Trưởng lão và sư công của tôi là gì không, tôi cảm thấy cảm xúc của Ngô Trưởng lão dường như nhằm vào Ẩn Môn chỉ là thứ yếu, phần nhiều là nhắm vào sư công của tôi hơn...

Vẻ mặt Trịnh Lệ phức tạp, nhìn chằm chằm Tần Dương hỏi:

- Chẳng lẽ sư công của cậu thật sự chưa từng nói qua cho cậu biết sao?

Tần Dương có chút mờ mịt lắc đầu:

- Chưa từng nói qua, tôi cũng đã từng hỏi, nhưng sư công không chịu nói.

Trịnh Lệ thở dài:

- Cậu là vãn bối, có một số việc ông ấy quả thật không tiện nói với cậu.

Tần Dương trông mong nhìn Trịnh Lệ, cười theo nói:

- Trịnh tiền bối, có thể nhìn ra được ngài quả thật cũng không muốn tranh đấu vô vị như thế này, chi bằng Trịnh tiền bối tiết lộ cho tôi một chút, như vậy tôi cũng có thể biết được đại khái chuyện đã xảy ra, tôi cũng rất muốn cố gắng hòa giải oán khí trong lòng Ngô Trưởng lão, để hai tông môn chúng ta không bị những điều vô vị này quấy nhiễu.

Trịnh Lệ thấy bộ dạng của Tần Dương như vậy cũng không kiềm nén được mà bật cười:

- Thằng nhóc cậu đấy, trưởng bối sư môn nhà mình thì không đi hỏi, lại chạy tới hỏi ta, cảm thấy ta rất dễ khi dễ sao?

Tần Dương thấy Trịnh Lệ cười, biết người này cũng không tức giận, cũng cười ha ha nói:

- Cái đó... tôi ở trong sư môn, bất kể là trước mặt sư phụ hay trước mặt sư công đều không có chút địa vị nào, không có quyền lên tiếng, tôi đã từng hỏi qua, bọn họ không nói, chẳng lẽ tôi còn dám tiếp tục hỏi cho ra sao, còn không phải sẽ chịu bị đánh sao. Trịnh tiền bối vừa nhìn đã biết là người tâm địa thiện lương, chắc chắn sẽ không đánh tôi như đám sư phụ nhà tôi...

Trịnh Lệ cười nói:

- Lời tâng bốc này của cậu ngược lại đội cho tôi nhanh hơn đây...

Tần Dương cười khà khà, không nói năng gì, chỉ trông mong nhìn Trịnh Lệ, dáng vẻ chờ đợi Trịnh Lệ giải đáp.
Bình Luận (0)
Comment