Chương 993: Giải quyết tranh chấp
Khi năm người Tần Dương lái xe tới nhìn thấy khách sạn rồi thì Long Nguyệt đã tới trước rồi.
- Tần Dương, đã lâu không gặp, càng ngày càng đẹp trai nha.
Long Nguyệt cười dịu dàng đứng dậy khỏi ghế, ánh mắt nhìn trên người Tần Dương, gương mặt ngập tràn nụ cười ấm áp.
Tần Dương cười ha ha nói:
- Dì Long, chúng ta mới mấy tháng không gặp nhau thôi, lời khen này của dì khiến con ngượng đấy.
Long Nguyệt mỉm cười nói:
- Hôm nay mới trở về sao?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Vâng, mới bay về từ Los Angeles.
Long Nguyệt tò mò hỏi:
- Con đi cùng Tư Đồ Hương? Hai người chạy tới Los Angeles làm gì, lúc trước không phải nói tới đảo Síp giúp Hàn Thanh Thanh giải quyết rắc rối sao?
Tần Dương cười nói:
- Rắc rối bên viện nghiên cứu đã giải quyết rồi, sau đó có người ôm tiền chạy tới Los Angeles, con đuổi theo khoản tiền này.
Long Nguyệt buồn cười hỏi:
- Bao nhiêu tiền vậy, đáng để con đích thân đi một chuyến sao?
- Ba trăm triệu.
Long Nguyệt mở to hai mắt:
- Nhiều như vậy sao, được rồi, đây quả thật không phải một con số nhỏ.
Khang Huy ở bên cạnh chen vào cười nói:
- Tần Dương lợi hại lắm, đuổi theo khoản tiền ba trăm triệu này còn thuận tay thu hoạch cổ phần trị giá hơn một tỷ đô la của người ta, tỉ giá tương đương với sáu, bảy tỉ đấy...
Long Nguyệt ngạc nhiên nhìn Tần Dương"
- Lợi hại như vậy sao?
Tần Dương khoát tay nói:
- Dì Long, dì đừng nghe Khang ca thổi phồng, chỉ là đúng dịp thuận tay gõ một số lớn không nhỏ mà thôi.
Long Nguyệt híp mắt cười, ngồi xuống bên cạnh Mạc Vũ, mỉm cười nói:
- Con đã trở lại rồi, cũng không hẹn với bạn gái nhỏ đi cùng sao?
Biểu lộ của Tần Dương thoáng có chút ngượng ngùng:
- Con làm gì có bạn gái nhỏ nào chứ?
Long Nguyệt mỉm cười nói:
- Văn Vũ Nghiên này, Hàn Thanh Thanh này, trong lòng con chẳng lẽ không có mấy người sao?
Người cả bàn đều nhìn Tần Dương cười, Tư Đồ Hương nhếch môi, liếc nhìn vẻ mặt có chút ngượng ngùng này của Tần Dương.
- Dì Long, bọn con hiện giờ cũng chỉ là bạn bè...
Long Nguyệt trêu chọc Tần Dương một chút, cũng không thật sự khó xử hắn, cười nói:
- Vậy con phải cố gắng lên, cũng đã học đại học qua nửa thời gian rồi, Hàn Thanh Thanh còn học cùng con hai năm, nhưng Văn Vũ Nghiên thì đã tốt nghiệp rồi đấy.
Tần Dương nhất thời cũng không biết nên nói gì, việc này nói cho cùng chính hắn cũng mơ hồ, chỉ ừ đáp lại một tiếng.
Mạc Vũ cười nhìn lướt qua Tần Dương, không mở miệng.
Chuyện của Tần Dương hắn sớm đã bày tỏ thái độ qua rồi, theo ý của Tần Dương, hắn cũng không yêu cầu được gì, Tần Dương rốt cuộc lựa chọn ai hoặc muốn sống chung với ai Mạc Vũ đều sẽ không tức giận, hắn chỉ hi vọng Tần Dương có thể hạnh phúc mà thôi.
Hai mươi năm trước, một mình Mạc Vũ không buông bỏ được, tâm tư phiền muộn, nhưng từ khi đi cùng Tần Dương tới Trung Hải, tâm tư của Mạc Vũ cũng theo đó thay đổi, cuối cùng chính hắn khi trở lại Trung Hải, gặp lại Thu Tư, tâm tình của hắn bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Sau khi tới Trung Hải, Mạc Vũ từng một mình gặp mặt Thu Tư, là Thu Tư chủ động mời Mạc Vũ, cả hai không có ai kinh hãi, cũng sau lần gặp mặt đó suy nghĩ của Mạc Vũ cũng bình thản hơn, nội tâm vốn đóng chặt cũng mở rộng ra, dần chấp nhận Long Nguyệt, dùng góc độ giữa nam và nữ để suy xét.
Tần Dương ở nhà Mạc Vũ một đêm, ngày hôm sau khi rời giường, Tần Dương tìm thấy Mạc Vũ, nói ra chuyện Tư Đồ Hương đã đáp ứng gia nhập Ẩn Môn làm ẩn thị, Mạc Vũ tỏ vẻ sẽ tổ chức nghi thức nhập môn cho Tư Đồ Hương.
Ẩn thị nhập môn đương nhiên không trịnh trọng như truyền nhân, không cần bay về Giang Châu tổ chức ở trong tông môn, chỉ cần ngay trong biệt thự Mạc Vũ đang ở, trước mặt bức họa của tổ sư khai phái Ẩn Môn, trước sự chứng kiến của Tông chủ Mạc Vũ và ẩn thị Tiêu An Tâm, Tư Đồ Hương hoàn thành nghi thức gia nhập Ẩn Môn.
Trong tương lai, Tiêu An Tâm sẽ chỉ điểm cho Tư Đồ Hương làm thế nào trở thành một ẩn thị đủ tư cách, đây cũng là việc mà ẩn thị đời trước làm cho ẩn thị đời kế tiếp.
Tông môn cần truyền thừa, ẩn thị cũng có truyền thừa. Quan hệ giữa bọn họ giống như quản gia Alfred trong phim Batman, đều phải là người bạn đáng tin cậy nhất, trung thành nhất.
Sau khi hoàn thành xong nghi thức, Tần Dương liền rời khỏi biệt thự, một mình trở về nhà.
Dựa lên ghế sô pha, Tần Dương lấy điện thoại di động ra, bấm số của Liễu Phú Ngữ.
- A lô, tôi đã trở về rồi đây, cô đang ở đâu?
Liễu Phú Ngữ nói:
- Tôi ở khách sạn.
Tần Dương cười nói:
- Tay của cô thế nào rồi?
Liễu Phú Ngữ đáp:
- Tốt hơn nhiều rồi, đã có thể cử động linh hoạt, nhưng còn chưa thể ra tay được.
- Tối nay mời cô ăn cơm, thế nào?
Liễu Phú Ngữ hỏi ngược lại:
- Còn có ai nữa?
Tần Dương thuận miệng trả lời:
- Không có những người khác, chỉ hai chúng ta thôi.
Liễu Phú Ngữ nghi ngờ hỏi:
- Tư Đồ Hương thì sao?
Tần Dương cười nói:
- Cô ấy có việc khác, hơn nữa cô ấy cũng không luôn ở bên tôi hai mươi tư tiếng đồng hồ đâu.
Liễu Phú Ngữ nghi ngờ hỏi:
- Cô ấy không phải người hầu của cậu sao?
Tần Dương mỉm cười nghiêm túc giải thích:
- Cho tới bây giờ tôi chưa từng thực sự đối xử hay coi cô ấy là người hầu cả.
- Vậy cậu thấy quan hệ giữa hai người là gì?
Tần Dương suy nghĩ một chút rồi nói:
- Bạn bè, người yêu, tri kỉ... Phải xem cô nghĩ như thế nào, này, mời cô ăn cơm mà cô hỏi đông hỏi tây gì vậy, hình như việc này đâu có liên quan tới cô đâu?
Liễu Phú Ngữ lập tức nghẹn lời, trầm mặc hai giây mới lên tiếng:
- Sư phụ tôi tới đây.
Tần Dương sửng sốt một chút:
- Sư phụ của cô tới đây? Người đó tới đây làm gì?
Liễu Phú Ngữ khẽ nói:
- Tôi đã nói với người chuyện tới đảo Síp, Ngô Trưởng lão rất tức giận, nói tôi không đối phó với cậu thì thôi, còn giúp cậu, vô cùng tức giận, sau đó sư phụ tôi liền chạy tới đây...
Tần Dương bĩu môi:
- Xem ra vị sư phụ Tông chủ kia của cô cũng vẫn phải nghe vị thái thượng trưởng lão kia, được rồi, dù sao lúc trước tôi cũng đã đáp ứng ước hẹn hai tháng với cô, sư phụ cô đã tới đây rồi, chi bằng tối nay cùng gặp, tôi mời cả hai ăn cơm?
Liễu Phú Ngữ tò mò hỏi:
- Chẳng lẽ cậu không sợ sư phụ tôi sao?
Tần Dương cười ha ha:
- Tôi sợ sư phụ của cô làm gì, sư phụ của cô cũng không cắn người, hơn nữa lúc trước không phải đã nói rõ rồi sao, sư phụ của cô và sư phụ của tôi mặc dù có từng giao thủ, nhưng thuộc lại luận bàn, cũng không phải oán hận, tôi là tiểu bối, ngài ấy là trưởng bối, chẳng lẽ còn định làm gì tôi sao?
Liễu Phú Ngữ ừ một tiếng:
- Được rồi, vậy để tôi hỏi người một chút đã.
Liễu Phú Ngữ hơi ngừng lại một chút, trong giọng điệu có chút do dự:
- Lúc trước cậu làm những chuyện này cho tôi có phải muốn hóa giải ân oán giữa Ẩn Môn và Thủy Nguyệt tông hay không?
Tần Dương thản nhiên thừa nhận:
- Đúng vậy, đánh tới đánh lui cũng không có ý nghĩa hơn gì, ân oán đã qua hơn ba trăm năm rồi, hơn nữa vị Tông chủ kia của Ẩn Môn cuối cùng còn không phải dùng chính tính mạng của bản thân hoàn lại hay sao. Xã hội hiện giờ cũng đã thay đổi, mọi người còn tiếp tục đấu tới đấu lui như vậy, cô cảm thấy còn có ý nghĩa gì sao?
Liễu Phú Ngữ ừ một tiếng:
- Cá nhân tôi cũng không muốn chiến đấu vô vị như thế này, chẳng qua Ngô Trưởng lão lại không buông bỏ được, bà ấy là thái thượng trưởng lão, quyền cao chức trọng, thực lực cường đại, dù sư phụ tôi là Tông chủ cũng không thể không nghe theo bà ấy...
Tần Dương lập tức lộ ra thần sắc vui mừng:
- Không sao, bà ấy là bà ấy, cô là cô, chỉ cần thầy trò các cô nghĩ như vậy là được rồi, những chuyện còn lại chúng ta từ từ giải quyết, cứ quyết định như vậy đi. Tối nay tôi mời hai thầy trò ăn cơm, đúng rồi, có muốn gọi sư phụ của tôi tham gia cùng không?