Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 982 - Chương 992: Con Chưa Nói Gì Cả

Chương 992: Con chưa nói gì cả
 

- Lục Phong Niên là thực lực gì?

Trong đầu Tần Dương chợt nhớ tới hung thủ bí ẩn lúc trước vẫn luôn nhắm tới thầy trò hắn, lập tức tò mò mở miệng hỏi.

Mạc Vũ nhíu mày:

- Ta cũng không rõ lắm thực lực của tên đó là gì, tên đó đã quá lâu không xuất hiện qua, nhưng theo lời Linh Thị nói trước kia thì thực lực của gã đó hẳn cũng đã ở Siêu Phàm, nhưng thân thể hình như lại xảy ra vấn đề cho nên mới lui đứng ở tuyến hai, dốc lòng tu hành và trị liệu, giao Độc Thủ cho con của gã, nghĩ tới gã cũng sẽ không tùy tiện ra tay, cho dù có ra tay cũng có thể sẽ đối phó với ta chứ không phải con.

Tần Dương thở dà một hơi, cười khà khà nói:

- Vậy thì được rồi.

Mạc Vũ nhắc nhở:

- Người của Độc Thủ cũng sẽ không nói với con bất cứ quy củ gì, bọn họ cho tới giờ làm việc không từ thủ đoạn, bản thân con cũng không thể lơ là khinh suất.

Tần Dương ừ một tiếng, mỉm cười nói:

- Sư phụ người yên tâm đi, con vẫn hiểu rõ ràng Độc Thủ như thế nào mà.

Trước kia khi Tần Dương chấp hành các loại nhiệm vụ ở Long Tổ, những thủ đoạn sử dụng tới, hiểu được chính là vô cùng kỳ quặc, công nghệ cao phối hợp với thực lực cao cường sinh ra hiệu quả quả thật khó lòng phòng bị được, giống như lúc trước khi đối phó với cừu địch của Tư Đồ Hương, một cường giả thực lực Siêu Phầm còn không phải bị Tần Dương hãm hại tới chết rồi sao?

Muốn đánh bại một người có thể rất khó, nhưng nếu muốn giết chết kẻ đó thì có rất nhiều phương pháp xử lý.

- Trở về thôi.

Mấy người Tần Dương trở lại trong nhà, lại thuận miệng nói tới hành trình Tần Dương tới Los Angeles, khi nghe nói Tần Dương lại lừa gạt một lão đại cổ phần công ty phim trị giá trên một tỷ đô la, Khang Huy và Hà Tú đều mở to hai mắt, vẻ mặt bàng hoàng.

- Tần Dương, tốc độ kiếm tiền này của cậu cũng quá nhanh rồi!

Khang Huy bày tỏ biểu tình khâm phục:

- Lúc trước tôi thấy cậu mở công ty, sản phẩm của công ty nổi tiếng khắp Trung Hải, sau đó nổi danh khắp cả nước, tôi cảm thấy tốc độ kiếm tiền của cậu đã quá nhanh rồi, nhưng so sánh với cậu của hiện giờ căn bản chẳng là gì, coi như là in ấn tiền cũng không nhanh như tốc độ này của cậu.

Tần Dương gãi đầu, giải thích với Mạc Vũ:

- Tên kia vốn dĩ cũng chẳng phải người tốt, hơn nữa cổ phần của gã cũng thông qua thủ đoạn không bình thường đoạt tới tay với giá thấp, cho nên con mới dùng thủ đoạn này đối phó với gã, con tuyệt đối sẽ không dùng thủ đoạn này đối phó với người bình thường...

Mạc Vũ ừ một tiếng, không bình phẩm nhiều:

- Ta tin tưởng trong lòng con có cân nhắc, không cần giải thích với ta.

Tần Dương thở dài một hơi, mặc dù hắn làm việc đúng lý hợp tình, không thẹn với lương tâm, nhưng hắn vẫn lo lắng sẽ bị sư phụ quở trách hắn dùng loại thủ đoạn này vơ vét tài sản tranh giành món lợi kếch sù, nhưng hiện giờ thấy Mạc Vũ không tức giận, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hà Tú cười nói:

- Cậu dự định phát triển sản nghiệp của mình sao?

Tần Dương mỉm cười, thẳng thắn nói:

- Thật ra cũng không tính là dồn hết tâm trí, chỉ là gặp được rồi thì thuận tiện chơi đùa một chút thôi, dù sao sự việc tôi đều đã ném cho người khác làm rồi, tôi cũng chỉ làm ông chủ vung tay thôi, không quản tới.

Mạc Vũ cười nói:

- Như vậy là được rồi, Ẩn Môn đều là nhất mạch đơn truyền, có nhiều thời gian hơn nữa vẫn chỉ để tu hành, nếu cả ngày bận rộn chuyện công ty, nghiệp vụ, kiếm tiền, như vậy chẳng có gì khác với người bình thường cả, chỉ cần có thực lực, những thứ khác muốn cái gì không phải sẽ có cái đó sao?

Tần Dương cười khà khà:

- Sư phụ yên tâm đi, đồ đệ con đây chính là một tên trộm lười biếng đấy, mặc dù đã xây dựng xong mấy công ty rồi những vẫn có thể làm ông chủ vung tay, tạo thành mấy công ty này cũng đều vì có thể để bản thân thuận tiện làm một số việc mà thôi.

Mạc Vũ gật đầu, không đánh giá thêm nữa. Hắn vô cùng hiểu rõ Tần Dương, thằng nhóc này không có mấy hứng thú với tiền bạc, hơn nữa trái tim rộng lượng, có rất nhiều chuyện cũng không để trong lòng.

Tần Dương ngừng lại, thuận miệng hỏi:

- Gần đây Trung Hải không có chuyện gì đấy chứ?

Mạc Vũ cười nói:

- Không có chuyện gì, chẳng qua tới tháng chín có một sự kiện của người tu hành, nếu con có hứng thú có thể tới tham gia một chút, có thể nâng cao kiến thức, với thực lực của con hiện giờ nếu vận khí tốt còn có thể kiếm được phần thưởng không nhỏ.

Tần Dương tò mò hỏi:

- Sự kiện gì vậy ạ?

Mạc Vũ bèn giải thích:

- Đại hội liên minh người tu hành ba năm một lần, haizz, thật ra cũng không có gì, con hiểu đại hội này thành họp chợ nông thôn là được. Người từ khắp nơi sẽ tụ hội cùng một chỗ, mọi người gặp mặt nhau một lần, thổi gió một chút, có thứ gì tốt thì bán ra, ngoài ra mọi người lại tranh giành nhau lấy mấy phần thưởng, chủ yếu là khoa tay múa chân, người thắng là kẻ mạnh, người thua lần sau cố gắng thêm nữa... Ừ, đại khái là như vậy.

Tần Dương trợn mắt há hốc mồm nhìn Mạc Vũ, nghe qua rõ ràng là một sự kiện tụ họp rất lớn, nhưng thế nào lại bị sư phụ người nói thành như vậy, nghĩ thế nào cũng thấy ngập tràn cảm giác khí tức thập phần quê cha đất tổ.

- Sư phụ, người có đi không?

Mạc Vũ lắc đầu:

- Ta không có hứng thú đi, nếu con có hứng thú có thể dạo chơi một vòng, nhưng cá nhân ta không kiến nghị con đi võ đài gì đó, dù sao nơi đó cũng cần biểu lộ lực chiến đấu thực sự, con cũng biết bại lộ càng nhiều thì thường càng bất lợi với chính mình, huống chi mấy phần thưởng kia cũng không phải đồ vật hiếm có gì, không cần phải đi tranh đoạt tới anh sống tôi chết.

Tần Dương nghe Mạc Vũ nói như vậy lập tức cũng không thấy quá hứng thú nữa, dù sao hiện giờ Tần Dương cũng đã không phải người chưa từng trải đời như lúc trước nữa, hắn cũng từng tham gia tụ hội người tu hành ở Kinh Thành, cũng từng tham gia võ đài anh hùng Thương Châu, được chứng kiến yến hội lão tổ Du gia trăm tuổi rầm rộ ở Giang Châu...

- Được, vậy đến lúc đó xem sắp xếp thời gian, có thời gian thì đi xem, không có thơi gian thì thôi.

Mạc Vũ ừ một tiếng, thần thái tùy ý, hiển nhiên hắn cũng không coi việc này là chuyện lớn gì, chỉ là tạm thời nhớ ra thuận miệng nói với Tần Dương như vậy thôi.

Mọi người ngồi chém gió một lúc, uống một đợt trà, thời gian cũng nhanh chóng tới năm giờ.

Tần Dương nhìn đồng hồ, cười nói:

- Tối nay chúng ta cùng tụ họp chút đi, ừ, sư phụ, gọi dì Long tới đi, đã lâu không gặp dì ấy rồi.

Mạc Vũ liếc mắt trừng Tần Dương, do dự một giây, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu:

- Được rồi, vậy con gọi điện thoại cho cô ấy đi.

Tần Dương cười khà khà, sư phụ của mình đây là đang rụt rè sao?

Sư phụ tới Trung Hải cũng đã một thời gian dài như vậy rồi, cũng không biết tình cảm hai người này phát triển như thế nào rồi. Lễ mừng năm mới lần trước đều cùng qua với nhau, theo lý hẳn đã tiến triển rất tốt rồi đi.

Tần Dương cầm lấy điện thoại bấm số của Long Nguyệt:

- Dì Long... Vâng, con về rồi, tối nay định đi ăn lẩu, mọi người tụ họp, dì Long có thì giờ rảnh không... Sư phụ con à, người cũng đi mà... A, được, dì Long nói một tiếng là được... Được, bọn con lập tức qua đó.

Tần Dương đặt điện thoại xuống, cười hì hì nhìn Mạc Vũ:

- Dì Long rất vui vẻ đáp ứng rồi, còn cố ý hỏi một chút xem sư phụ người có đi không...

Mạc Vũ nhìn nụ cười có ý sâu xa này của Tần Dương, sao không biết đồ đệ đang trêu chọc mình, khóe miệng nhếch lên:

- Cảm thấy mình tiến vào cảnh giới Đại Thành rồi, thực lực rất cao rồi, da bắt đầu ngứa rồi nhỉ, có muốn sư phụ cọ xát với con một chút, chỉ điểm một chút cho con không?

Tần Dương hoảng sợ, vội vàng tắt nụ cười, nghiêm trang trả lời:

- Không, không, đây là dì Long hỏi nha, con chỉ thành thật trả lời thôi, con không nói lung tung gì cả...
Bình Luận (0)
Comment