Chương 991: Tung bay, bóng người như rồng
Tần Dương và Khang Huy cùng đối chiến, sau đó nổ tung mãnh liệt.
- Ầm!
Cả người Khang Huy như đạn pháo bay ra ngoài, nặng nề đập lên một gốc cây thông, sau đó bắn ngược trở lại nện lên một lùm cỏ.
Khang Huy đứng dậy từ trong bụi cỏ, nhổ một ngụm phun cỏ gặm trong miệng ra.
- Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, cái tên trộm biến thái này, đánh không lại được cậu!
Đây đã là lần thứ ba Khang Huy bị Tần Dương đánh bay, hơn nữa Tần Dương còn chưa thi triển Huyễn Ảnh Bộ, nếu không e rằng Khang Huy đã thua thảm bại rồi.
Lần thứ nhất bị đánh bay, Khang Huy cảm thấy bản thân bị khinh thường, lần thứ hai bị đánh bay, trong lòng Khang Huy lại cảm thấy có chút mơ hồ, lần thứ ba bị đánh bay, Khang Huy hoàn toàn chịu phục rồi.
Vẻ mặt Tần Dương có phần vui sướng, thực lực của Khang Huy là khiếu huyệt hai mươi sáu, nhưng Tần Dương đánh với hắn cũng không cố hết sức, thậm chí còn có cảm giác thành thạo, điều này càng khiến Tần Dương tin tưởng hơn vào thực lực của bản thân.
Ánh mắt Tần Dương chuyển tới Hà Tú, mỉm cười nói:
- Chị Tú, hay là chỉ điểm một chút đi?
Thực lực của Hà Tú cao hơn so với Khang Huy, đã đột phá khiếu huyệt hai mươi bảy, hiển nhiên chỉ còn cách Thiên Nhân đỉnh phong một khoảng nhỏ.
Hà Tú mỉm cười:
- Được thôi!
Khang Huy mặt xám mày tro quay trở về, rất khó chịu nói với Hà Tú:
- A Tú, phải đánh cho cậu ta một trận thật đau, quá kiêu ngạo mà!
Hà Tú trợn mắt liếc nhìn Khang Huy:
- Tôi còn chưa chắc đánh thắng được cậu ta đâu, khi nãy cậu ta rõ ràng thể hiện còn dư lực.
Khang Huy khó có thể tin được:
- Nhưng cô đã là thực lực khiếu huyệt hai mươi bảy rồi, mặc dù còn chưa tới Thiên Nhân đỉnh phong, nhưng Tần Dương mới vào cảnh giới Đại Thành, không thể không đánh lại được.
Hà Tú không trả lời, trực tiếp đi tới khoảng đất bằng, thân người hơi nghiêng, hít một hơi thật sâu, khí thế toàn thân bỗng nhiên bạo tạc.
- !
Tần Dương cử động bả vai một cái, cười khà khà, thân hình chớp động, giống như tia chớp xông tới hướng Hà Tú.
Khang Huy đi tới bên cạnh Mạc Vũ, ánh mắt nhìn chằm chằm chính giữa chiến trường, thuận miệng hỏi:
- Mạc tiên sinh, ngài cảm thấy giữa bọn họ ai sẽ thắng?
Mạc Vũ khẽ mỉm cười:
- Tần Dương.
Khang Huy mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Mạc Vũ:
- Không phải chứ, sức chiến đấu bộc phát này của cậu ta cũng quá mạnh rồi, cậu ta chỉ vừa mới tấn cấp thôi đấy.
Mạc Vũ mỉm cười nói:
- Nhưng người tu hành kỳ lạ tập hợp cả luyện khí phương Đông và luyện thể chất phương Tây như nó cũng chỉ có một mình nó, đương nhiên không thể nhìn nhận theo cách nhìn thông thường được.
Khang Huy chậc lưỡi:
- Chỉ mới tấn thăng cảnh giới Đại Thành, chẳng lẽ sẽ đánh ngã cả Thiên Nhân sao, như vậy quá khoa trương rồi đi.
Mạc Vũ cười nói:
- Khi Tần Dương còn ở thực lực khiếu huyệt hai mươi hai đã có thể một mình đánh ngã ba đối thủ khiếu huyệt hai mươi tư, tấn cấp cảnh giới Đại Thành rồi, tố chất thân thể của nó càng tăng tiến lớn hơn, bắp thịt cường hãn kết hợp với nội khí hoàn mỹ hơn, bộc phát lực chiến đấu khổng lồ cũng chẳng có gì lạ.
Khang Huy vẫn khó có thể tin dược:
- Như vậy thực lực cậu ta tấn thăng Đại Thành còn có tác dụng gì, dù sao chẳng phải vẫn không đánh lại được Siêu Phàm sao?
Mạc Vũ khẽ mỉm cười:
- Chuyện chưa từng xảy ra, ai dám khẳng định, nó hiện giờ nếu có thể đánh bại Hà Tú khiếu huyệt hai mươi bảy, vậy nếu đợi tới khi nó đạt thực lực khiếu huyệt hai mươi bảy, thực lực không biết sẽ nâng cao tới trình độ nào, nếu phải đấu một trận với Siêu Phàm, tôi cảm thấy cũng chưa chắc sẽ không thể đâu.
Khang Huy lắc đầu, trong ánh mắt có vài phần kinh hãi, hắn bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, không kiềm chế được cười khổ:
- Lúc trước ngài còn dự định sau khi cậu ta trở về để tôi và Hà Tú bảo vệ cậu ta, hiện giờ thực lực của cậu ta đã lợi hại như vậy rồi, chúng tôi còn bảo vệ thế nào được đây?
Nụ cười của Mạc Vũ thu lại hai phần, bình tĩnh nói:
- Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, mặc dù nó đã tấn thăng tới cảnh giới Đại Thành, nhưng kẻ địch của nó thực sự cũng không kém, nếu thật sự động thủ với nó e rằng chính là lôi đình nhất kích, các người vẫn nên âm thầm trông nom nó, nếu thực sự xảy ra chuyện cũng có thể để nó dễ thở hơn không phải sao?
Khang Huy thấy lời nói của Mạc Vũ thận trọng như vậy cũng trịnh trọng gật đầu:
- Được, tôi và Hà Tú sẽ âm thầm bảo vệ cậu ấy.
- Ầm!
m thanh khí kình nổ vang hấp dẫn ánh mắt của hai người.
Tần Dương và Hà Tú cùng bay về hai hướng ngược nhau, nhìn qua tựa như cân tài cân sức.
Thân thể Tần Dương vừa rơi xuống mặt đất liền gập người, cả người lập tức lao tới như tên bắn, trong nháy mắt đã đi tới bên người Hà Tú.
Vẻ mặt Hà Tú ngưng trọng, lật tay đánh ra một quyền trực tiếp đánh tới hướng Tần Dương.
Bước chân của Tần Dương xê dịch, cả người chớp mắt biến mất ngay tại chỗ, quyền đánh ra lập tức đánh hụt, một giây sau, Tần Dương xuất hiện bên sườn mặt của Hà Tú, một chưởng lăng không đánh xuống, một chưởng ấn mờ ảo theo thế chưởng bay ra đánh về hướng vai phải của Hà Tú.
Hà Tú phản ứng cực nhanh, thân người nhún xuống trong nháy mắt đã đổ nghiêng tránh về phía bên trái chưởng ấn kia, thế nhưng khi cô còn chưa đứng dậy thì Tần Dương đã lại một lần nữa xuất hiện phía sau cô, tay phải đánh ra một quyền ngay chính giữa lưng áo của cô.
Thân người Hà Tú bổ nhào về phía trước, đứng vững thân thể.
- Oanh!
Trước đó Hà Tú đánh hụt một quyền, lúc này quyền kia mới đánh trúng một cây thông cách đó không xa, phát ra một tiếng nổ vang ầm ầm, thân cây thông kia lập tức nổ tung đứt gãy, cùng lúc đó một chưởng thất bại của Tần Dương cũng đánh tới mặt đất, đất bên dưới nổ tung, chưởng ấn bên dưới nháy mắt lõm thành một hố lớn.
Hà Tú đứng thẳng người, thần sắc trên gương mặt thoáng có chút phức tạp, xoay người nhìn Tần Dương đang mỉm cười sau lưng, bất đắc dĩ nói:
- Tôi thua.
Tần Dương cười ha ha:
- Chị Tú thua ở Huyễn Ảnh Bộ, nếu không có Huyễn Ảnh Bộ, tôi muốn đánh bại chị Tú sẽ rất khó khăn đấy.
Hà Tú ngược lại không có thần sắc bàng hoàng như Khang Huy khi nãy, cô thấp thoáng cũng đã dự liệu được kết quả này khi quan sát trận đấu giữa Khang Huy và Tần Dương rồi.
- Một quyền cuối cùng cũng may cậu hạ thủ lưu tình, nếu không tôi sợ rằng phải bị thương không nhẹ.
Tần Dương cười nói:
- Chỉ là so đấu, đương nhiên phải biết được điểm dừng.
Khang Huy đứng bên cạnh trợn mắt há hốc mồm:
- Tần Dương, cậu thật sự thắng rồi, cậu cũng quá mạnh rồi đấy!
Tần Dương cười khà khà:
- Tôi mạnh một chút không tốt sao, lúc trước tôi từng bị người khác lừa gạt quá nhiều lần, đánh tới mức tôi không có sức đánh trả, hiện giờ cho dù không đánh lại được cũng vẫn có thể giãy dụa một chút.
Mạc Vũ bật cười trước lời này của Tần Dương, nói:
- Dựa theo biểu hiện sức chiến đấu của con, ngoại trừ người khác ra tay đánh lén con ra, nếu đối đầu chính diện, trừ phi đối phương đạt tới Siêu Phàm, nếu không cho dù có gây tổn thương cho con cũng tuyệt đối không bắt giữ được con lại.
Ánh mắt Tần Dương thể hiện sự vui sướng không hề che dấu, qua hai trận đấu này, hắn rốt cục hiểu rõ được mức độ sức chiến đấu của mình, điều này khiến trong lòng hắn có mấy phần cảm giác thời kỳ cực khổ đã qua.
Mấy tên Đại Thành cảnh lúc trước ức hiếp ông đây ở đâu rồi?
Đứng ra đây cho ông!
Trong lòng Tần Dương thầm đắc ý, nhưng ngoài miệng vẫn rất khiêm tốn:
- Cũng vẫn là đánh được Thiên Nhân rồi, gặp phải Siêu Phàm vẫn không đánh lại được.
Mạc Vũ cũng không kiềm chế được trợn mắt liếc nhìn Tần Dương:
- Con cho rằng Siêu Phàm là củ cải, bắp cải trắng à, nơi đâu cũng có một đoàn đội lớn, rất nhiều gia tộc tu hành đến một Siêu Phàm cũng không có đâu...