Chí Tôn Thần Ma (Dịch)

Chương 2 - Nương Tựa Vào Nhau Mà Sống

"Tiểu Phong, ta biết ngươi sẽ không bỏ rơi ta lại một mình!"

Nàng vội bước qua, té nhào vào giường trúc, hai mắt rơi lệ.

Nàng nắm thật chặt Lăng Phong, thân thể mềm mại run run, hai hàng lệ không tự chủ được đổ xuống.

"Tiểu Phong, tất cả mọi người đều nói ngươi sống không quá ngày mai, thế nhưng tỷ tỷ tin ngươi sẽ không bỏ rơi ta."

"Ngươi rốt cục đã vượt qua."

Lăng Thanh đem bàn tay Lăng Phong đặt ở trong lòng, nói: "Tay ngươi lạnh, ta giúp ngươi sưởi ấm."

Mí mắt Lăng Phong run rẩy, miệng không thể nói, hắn khởi tử hoàn sinh, thân hình đều lạnh ngắt cứng đờ.

Mặc dù đã từng là Võ Thánh, nhưng đối mặt với sự chân thành tha thiết mà chất phác của vị tiểu sư tỷ này làm hắn không nhịn được mà rơi lệ.

"Tiểu Phong đừng khóc, có tỷ tỷ ở đây."

Lăng Thanh càng thêm vui mừng, đem tay Lăng Phong đặt ở trên ngực, nàng rất sợ đây chỉ là một giấc mộng.

"Nước."

Sau một khắc, Lăng Phong phải dùng hết khí lực của mình nói ra một chữ, cổ họng hắn bây giờ đang khô chát, hắn rất rất khát nước.

"Giờ ta sẽ đi lấy, nhanh thôi."

Lăng Thanh quay người, cuống quít đi lấy một cái bình nước qua, nước ấm trong đó sền sệt như là bùn nhão đun lên.

Nàng khẽ nhấp một ngụm, mặt hơi nóng lên, không chút do dự hôn vào đôi môi nứt nẻ của Lăng Phong, đem từng giọt nước trong miệng nàng truyền qua cho hắn.

Giờ khắc này, Lăng Phong thoáng cảm giác được miệng mình có một chiếc lưỡi đang mở đôi môi và khớp hàm của hắn ra.

"Ừng ực, ừng ực,..."

Nuốt mấy ngụm nước xuống bụng, sắc mặt Lăng Phong dịu hơn vài phần, thân thể lạnh ngắt của hắn có cảm giác ấm hơn chút.

Chẳng qua làm hắn bất ngờ nhất chính là tiểu tỷ tỷ Lăng Thanh này lại dùng miệng nàng truyền nước, loại ôn nhu này làm hắn ấm áp vạn phần.

"Sợ là nàng vẫn luôn làm như vậy đi."

Lăng Phong trong lòng hơi bối rối, khóe mắt ướt át, nữ tử đáng thương này còn không biết Lăng Phong thực sự đã chết rồi.

Nàng đã rất khổ cực rồi vậy nên Lăng Phong không muốn nói ra sự thật cho nàng biết.

Bỗng nhiên, khóe miệng hắn lại tiếp tục bị cậy ra, có một vật gì tròn tròn được đưa vào, to chừng hạt đậu, kèm theo mùi thuốc nồng nàn.

"Dưỡng Linh đan."

Lăng Phong đột nhiên cả kinh.

"Đây không phải là đầu tháng, vậy lấy đâu ra Dưỡng Linh đan?"

Hắn từ trí nhớ của thiếu niên Lăng Phong mà biết được Học viện Thần Võ giữa mỗi tháng sẽ cấp cho một viên Dưỡng Linh đan, nhưng hôm nay mới là đầu tháng mà.

Vậy Dưỡng Linh đan này có từ nơi nào?

"Hắc hắc, tháng này Học viện cấp cho đan dược sớm." Lăng Thanh cười khúc khích nói.

"Cái nữ tử ngốc này không thể lấy lý do gì hợp lý hơn sao?"

Hai mắt Lăng Phong ướt át, trong lòng cảm động.

Dễ nhìn ra, Học viện không thể nào cấp sớm Dưỡng Linh đan cho Lăng Thanh, sợ rằng để có được Dưỡng Linh đan này nàng đã ăn nhiều vị đắng.

Dưỡng Linh đan trong miệng dần tan ra, tạo thành nước thuốc mùi hương thơm ngát, dũng mãnh tràn vào bụng hắn, khí huyết của hắn cũng vì vậy là kéo lên một chút.

Một lát sau, Lăng Thanh leo lên giường trúc, choàng tay ôm lấy Lăng Phong vào người, dùng thân hình xinh xắn đơn bạc của nàng mà xua tan lạnh lẽo trên thân Lăng Phong.

Sáng sớm hôm sau, một tia áng sáng mặt trời xuyên thấu qua kẽ hở của gian nhà, chiếu vào thân thể Lăng Phong.

Mí mắt hắn run lên, nhẹ nhàng mở mắt ra, lọt vào mắt hắn là một cánh tay hơi đen, trên cánh tay là chi chít vết máu, da tróc thịt bong.

Trong lòng Lăng Phong không khỏi tê rần.

Chợt hắn nhìn thấy một khuôn mặt vàng như nến, gầy gò, môi nứt nẻ, đôi mắt xanh đen, mũi ngọc tinh xảo có một vết máu, mấy sợi tóc khô héo rơi vào bên má, khóe miệng nàng hơi vểnh lên, ngay cả trong lúc ngủ cũng lộ ra nụ cười.

Người thiếu nữ này chính là Lăng Thanh.

Trời đã vào thu, gió hiu hiu lạnh, thế nhưng trên thân Lăng Thanh chỉ khoác một cái áo xám mỏng manh khâu vá nhiều chỗ, trên áo có vệt máu như là do roi tạo nên.

"Tiểu tỷ tỷ."

Lăng Phong đau xót, chỉ vì viên Dưỡng Linh đan mà nàng dùng thương thế này đổi lấy sao?

Nàng vì hắn chịu khổ quá nhiều, chỉ là một nữ tử yếu đuối không nơi nương tựa, đã nhặt Lăng Phong về, nuôi lớn hắn, che chở hắn, dành những gì tốt nhất cho hắn, còn mình thì người gầy như que củi.

Mặc dù là đang ngủ nhưng nàng ôm Lăng Phong rất chặt, sợ hắn lạnh, sợ hắn biến mất. Nhìn nàng ngủ, Lăng Phong không nỡ gọi nàng dậy.

"Tiểu Phong, ngươi tỉnh rồi?"

Thân thể Lăng Thanh run lên, trong con ngươi hiện lên vẻ mừng rỡ, vội vã đứng lên, nhanh như chớp đi ra ngoài.

Không lâu sau đó, liền nghe thấy thanh âm bổ củi và nhóm lửa.

Một chén cháo nhỏ, một chút rau quả khô héo.

Đây là bữa cơm đầu tiên sau khi Lăng Phong sống lại, mặc dù không có hương vị nhưng lại rất ấm áp.

"Tiểu tỷ tỷ, ngươi cũng ăn đi."

Lăng Phong nhìn Lăng Thanh một cái, thúc giục nói.

"Tỷ tỷ không đói, ngươi ăn đi."

Hai tay Lăng Thanh chống khuôn mặt nhỏ nhắn, cười hì hì, đem chén cháo của mình đặt tới trước mặt Lăng Phong.

"Không đói sao?"

Lăng Phong trong lòng đau xót như bị kim đâm vậy, hai tay cứng đờ, hai mắt ướt át, cái nữ tử ngốc này không thể lấy lý do hay hơn được sao?

"Tiểu tỷ tỷ, thân thể ta mới hồi phục, không thể ăn quá nhiều, ngươi không ăn thì sẽ phí phạm a." Lăng Phong đem chén cháo kia để trước mặt Lăng Thanh.

"Được rồi."

Lăng Thanh cười, bưng chén cháo lên, "Ừng ực" vài ngụm lớn thì chén cháo đã hết sạch.

"Nương tựa vào nhau mà sống."

Trong lòng Lăng Phong đau xót, căn nhà lá đơn sơ này, cháo trắng rau dại, vậy mà Lăng Thanh vẫn cố gắng vui vẻ chịu đựng.

Hắn quá thất bại!

Nếu không phải có hắn là gánh nặng thì Lăng Thanh đã có thể sớm tấn cấp Võ Đồ, thậm chí có hi vọng trở thành đệ tử nội môn.

"Nếu không mang lại cho nàng cuộc sống tốt, để nàng bị khi dễ thì Lăng Phong ta thà không sống còn hơn."

"Ngao Phong, Ngạo Nguyệt, các ngươi hãy chờ đó, ta nhất định sẽ khiến các ngươi nợ máu phải trả bằng máu."

"Đã trọng sinh, như vậy lão tử phải đạp toàn bộ thiên tài, ai dám khi dễ tỷ tỷ ta đều phải chết."

Giờ khắc này, đôi mắt Lăng Phong lấp lánh tinh quang, tuy là rất yếu ớt, nhưng lại có một cảm giác khí phách không gì sánh được.

Hắn không có hỏi thương thế trên người Lăng Thanh bởi vì hắn sẽ đem chúng trả lại gấp trăm ngàn lần.

Hai ngày sau, được Dưỡng Linh đan tẩm bổ, thương thế hắn mới giảm chút, miễn cưỡng có thể xuống giường.

"Thân thể này quá phế."

Lăng Phong vừa mới đi hai bước liền dừng lại, thở hồng hộc, cước bộ cũng lảo đảo.

Nhìn bản thân gầy như que củi, hắn chỉ có thể nhếch miệng cười khổ.

"Xem ra không thể sốt ruột tu luyện công pháp kia, trước cần phải cường tráng thân thể đã." Lăng Phong nhẹ nhàng suy tư nói.

Bình Luận (0)
Comment