Gió thu hiu lạnh.
Lăng Phong khoác chiếc áo tràn đầy miếng vá, đẩy cửa trúc cũ nát đi ra ngoài.
Đây là một núi hoang, người ở thưa thớt, bốn phía toàn là cỏ hoang, có một con đường nhỏ hẹp hướng đến Học viện Linh Vũ.
"Phế thể này quá suy nhược."
Lăng Phong đi được vài bước thì thở hồng hộc, ngực chập chùng kịch liệt, cả người như muốn tan ra thành từng mảnh nhỏ.
Hắn nhíu mày, nói: "Có chút phiền toái, chỉ sợ trước hết phải học bước đi."
Hắn chỉnh lại quần áo, hướng về núi hoang mà bước đi, thân hình gầy gò như củi đung đưa trong gió, như kiểu lúc nào cũng có thể bị thổi đi.
"Vù vù."
Lăng Phong đón gió thu lạnh, từng bước đi về phía trước, chẳng qua chỉ đi được ba mươi trượng (một trăm mét) mà thôi mà cả người đã đẫm mồ hôi, áo cũng ướt nhẹp.
"Muốn tốt lên thì phải tôi luyện."
Hắn cắn chặt hàm răng, lảo đảo mà bước đi, mỗi bước đều khó khăn cực kì, cả người run rẩy như bị bệnh sốt rét.
Thế nhưng hắn vẫn kiên trì, đây chỉ là mới bắt đầu, muốn lấy thể nhập đạo thì còn cách biệt quá xa.
Năm mươi trượng.
Tám mươi trượng.
Một trăm trượng.
Lăng Phong thở hổn hển, hai đấm nắm chặt, lẻ loi mà đi, mồ hôi ròng ròng chảy xuống.
Núi hoang ngang dọc bảy dặm (hơn mười một km), cỏ hoang khô vàng, Lăng Phong xuất phát từ nhà lá, dọc theo núi hoang hành tẩu một vòng cho đến đêm mới trở về.
Lúc này, cả người hắn ướt đẫm, mồ hôi lạnh giọt giọt chảy xuống, trước mắt lảo đảo một cái, thân thể ngã nhào xuống đất.
"Cực hạn là bảy dặm." Lăng Phong có chút vui vẻ nói.
Mặt trời chiều ngả về phía tây, ánh chiều tà rơi vào trên núi hoang, còn Lăng Thanh thì đang chạy trở về nhà.
Cả người nàng cũng ướt sũng, trong tay có hai con cá nhỏ to khoảng bàn tay.
"Tiểu Phong, ngươi bệnh nặng mới khỏi, sao cả người lại ướt đẫm thế này?"
Trên mặt Lăng Thanh hiện lên một chút tức giận, đưa Lăng Phong vào nhà lá, thay cho hắn một bộ y phục khác.
"Đêm nay chúng ta ăn cá nướng."
Nàng khẽ cười, giơ giơ hai con cá trên tay lên.
"Tỷ tỷ, ngươi cũng nên thay bào y đi."
Nhìn Lăng Thanh ướt sũng, tâm hắn đau như kim đâm, mùa thu lạnh như thế mà nàng lại nhảy xuống sông, tất cả là vì hắn a.
"Tỷ tỷ không lạnh."
Lăng Thanh cười ngọt ngào, đi ra ngoài, ngồi xuống chẻ củi, nhóm lửa, làm sạch hai con cá nhỏ rồi đặt chúng gác lên đống lửa.
Không bao lâu sau, mùi cá nướng thơm phức truyền ra, khiến cho Lăng Phong cùng Lăng Thanh đều miệng lưỡi thèm thuồng.
Theo trí nhớ của thiếu niên Lăng Phong, cá nướng chính là một thực đơn xa xỉ đối với bọn họ, đặc biệt là vào cuối thu đông, nước sông cực kì lạnh, không hề dễ bắt cá.
"Tỷ tỷ, ngươi nhanh đi thay bào y đi."
Hai mắt Lăng Phong ướt át, cứng rắn kéo Lăng Thanh vào nhà rồi đi ra ngoài.
Đêm nay, sau khi Võ Thánh Lăng Phong sống lại, ăn được một bữa cơm ngon nhất, ngọt ngào nhất, cháo loãng, cá nướng, hương vị bốn phía.
Tay nghề của Lăng Thanh xuất sắc, cá nướng ngoài giòn trong mềm, khiến cho Lăng Phong muốn đem đầu lưỡi nuốt đi.
Ngày hôm sau, Lăng Thanh nấu một ít cháo loãng rồi đi về phía Học viện Linh Vũ.
"Nữ tử ngốc."
Lăng Phong đứng lên, khí sắc tốt hơn nhiều.
"Vù vù"
Đem chút cháo uống hai ba ngụm, rồi hắn lại tiếp tục hành trình, vẫn như cũ ngực kịch liệt thở dốc, bước chân lảo đảo.
Nhưng hôm nay hắn tốt hơn ngày hôm qua nhiều, lúc giờ ngọ (11h-13h) hắn đã đi hết một vòng núi hoang, cả người đều là mồ hôi khó ngửi.
Lăng Phong tiếp tục đi.
Một trượng, hai trượng, ba trượng,...
Năm mươi trượng, hai trăm trượng,...
Đến đêm, Lăng Phong dừng bước, hắn đã đi được hai vòng, cả người như xông hơi vậy.
Một đêm này, Lăng Thanh vẫn như cũ người ướt sũng trở về, trong gió lạnh thân hình nhỏ gầy run run, môi trắng bệch.
"Tỷ tỷ, ta đã khỏi hẳn, ngươi không nên đi bắt cá nữa."
Lăng Phong đau lòng, kéo Lăng Thanh vào nhà, lau khô thân thể cho nàng.
"Tiểu Phong, ngươi bệnh nặng mới khỏi, phải bổ sung khí huyết."
Lăng Thanh điềm tĩnh cười cười, sau đó đi ra ngoài nướng cá.
Một đêm này, Lăng Thanh cả người phát lạnh, nằm trên giường trúc run rẩy, khiến cho Lăng Phong đau lòng không thôi, đem nàng ôm thật chặt.
"Không ngờ Lăng Phong ta lại bị ngươi cảm động." Trong lòng Lăng Phong nỉ non một tiếng.
"Tỷ tỷ, đáp ứng ta, không được tiếp tục đi mò cá."
Lăng Phong trong lòng tê rần, đem bàn tay nhỏ bé của Lăng Thanh kéo vào trong lòng, nhẹ giọng nói:
"Thương thế của ta đã khỏi, không cần cá để bồi bổ khí huyết."
"Tiểu Phong, tỷ không có sao."
Hàm răng Lăng Thanh run lên, lặng lẽ nằm lui ra xa, không muốn vì thân thể mình lạnh mà lại khiến cho Lăng Phong bị bệnh thêm.
"Tỷ tỷ, ngươi phải nghe lời, nếu không ngươi bắt cá ta cũng sẽ không ăn."
Lăng Phong sát lại gần Lăng Thanh hơn, đem nàng ôm vào lòng, nói:
"Tỷ tỷ, ta không sao, ngươi phải nghe lời ta."
"Ân."
Thanh âm nghẹn ngào của Lăng Thanh vang lên.
Hai ngày sau, bệnh của Lăng Phong khỏi hẳn, khí huyết khôi phục, khuôn mặt đã có chút sắc hồng, có thể chạy chậm chậm.
"Phù, phù,..."
Thân hình đơn bạc chạy dọc theo đường núi, đường núi gập ghềnh, ngực chập trùng kịch liệt nhưng hắn vẫn kiên trì chạy.
Rất nhanh sau đó quần áo hắn đã ướt đẫm, mùi mồ hôi trên người vô cùng thối.
"Cực hạn."
Thời gian chớp mắt đã trôi qua bảy ngày.
Sau bảy ngày, dáng người Lăng Phong vẫn đơn bạc như cũ, nhưng khí huyết đã khỏe hơn nhiều, hắn đã có thể đón gió thu mà chạy nhanh được.
Một vòng, hai vòng,...
"Mười một vòng, phá vỡ cực hạn."
Lăng Phong đón gió rống to hơn, cước bộ không ngừng chạy về phía trước, đem cơ thể bức bách đến cực hạn.
Nhiều lúc bước chân của hắn lảo đảo, ngã đập đầu xuống đất, thế nhưng ánh mắt hắn càng thêm kiên định.
Chỉ có nghị lực cứng rắn, mới có thể lấy thể nhập đạo, cái này so với võ giả bình thường càng thêm gian khổ, cần nỗ lực gấp trăm, vạn lần.
"Đùng."
Khoảng một canh giờ sau, Lăng Phong cảm giác như hư thoát, cước bộ mềm nhũn té ngã trên mặt đất.
"Tiểu Phong, ăn."
Lăng Thanh nhìn Lăng Phong khỏe mạnh, khóe miệng nâng lên nụ cười.
Chẳng qua Lăng Phong không để ý đó là khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Thanh càng thêm nhợt nhạt.
Sau ba ngày, Lăng Phong đã có thể vác nặng chạy nhanh.
Hắn mang một khối đá to bằng chậu rửa mặt trói ở trên thân.
Khối đá kia ước chừng khoảng hai mươi cân, khiến cho bước chân hắn nặng nề.
"Đông đùng, đùng đùng, hổn hển hổn hển,..."
Cước bộ rơi vào trên cỏ hoang, phát ra thanh âm nặng nề, Lăng Phong thì thở dốc, mồ hôi cuồn cuộn chảy xuống.
Một vòng, hai vòng,...
Một ngày này, Lăng Phong đột phá cực hạn, mang khối đá hai mươi cân chạy mười lăm vòng, núi hoang bốn phía lưu lại một dấu chân không đồng đều.
Thơi gian cứ như vậy trôi qua.
Một tháng sau, Lăng Phong đã mang nặng trăm cân, quanh thân trói đầy tảng đá lớn giống như một cự nhân, chỉ vẻn vẹn để lộ ra một đôi mắt.
"Bốn mươi vòng, cực hạn."
Lăng Phong thở dốc, cước bộ nặng nề như núi, một bước chân là một hố sâu, giày rơm cũng đã nát vụn, hắn đi chân trần chạy giữa đống cỏ hoang.
Tới vòng thứ bốn mươi thì hắn đã như hư thoát, cả người vô lực. Thế nhưng hắn không dừng bước, hắn phải đột phá cực hạn huyết nhục.
"Thùng thùng,..."
Cả vùng núi hoang đều như đi theo bước chân hắn, mồ hôi nóng ròng ròng chảy xuống.
"Vòng thứ năm mươi."
Cuối cùng, Lăng Phong thấy cả người run lên một phát, huyết nhục rung động, một cỗ vui sướng từ gân cốt thân thể hắn truyền ra.
Giờ khắc này hắn đột phá huyết nhục cùng thể năng cực hạn, cả người thần thái sáng láng.
Tuy là thân hình đơn bạc nhưng mỗi tấc máu thịt lại kiên cố vô cùng, gân xanh đều nổi lên.
"Oanh."
Trước mắt Lăng Phong tối sầm, hắn liền té xỉu trên mặt đất.
Chú thích:
1 trượng bằng khoảng 3,3333333m.
1 dặm bằng 1,609km.