Chiếc Bánh Dâu Và Một Tờ Giấy Ly Hôn

Chương 14

Vương Thiến muốn ly hôn, đổi lại là đòn roi tàn bạo hơn.

Cô ta bị nhốt vào kho chứa đồ, mỗi ngày chỉ được ăn một bữa.

Cô ta van xin đứa trẻ mở cửa thả mình ra ngoài.

Đứa trẻ ban đầu gật đầu đồng ý, nhưng quay người liền mách lại với Lý Cường.

Hai cha con cùng nhau xông vào đánh và chửi mắng cô ta.

Đứa nhỏ còn cười hả hê:

“Ba bảo nếu để mày trốn thì sẽ không cho tao ăn vặt nữa. Tao ngu gì thả mày!”

Vương Thiến hoàn toàn tuyệt vọng. Sau vài ngày suy sụp, cô ta quay lại làm lành, lấy lòng Lý Cường và đứa trẻ.

Khi lấy lại được lòng tin, cô ta âm thầm bỏ thuốc chuột vào đồ ăn.

“Mọi người thấy không, giờ họ im lặng rồi, không sủa được nữa.”

Vương Thiến vừa cười vừa đưa camera về phía giường – nơi Lý Cường và đứa trẻ đã tái nhợt, môi tím ngắt, rõ ràng đã chết.

Người xem livestream hoảng loạn, có người lặng lẽ gọi cảnh sát.

Vương Thiến vẫn tiếp tục nói:

“Đừng sợ, cũng đừng báo cảnh sát. Tôi chỉ muốn trước khi chết, để mọi người biết rõ bộ mặt thật của gã đàn ông khốn nạn đó. Thực ra tôi cũng chẳng muốn sống nữa rồi.”

Lời vừa dứt, một tiếng nổ lớn vang lên, lửa đỏ bùng sáng màn hình – livestream chấm dứt tại đó.

Cảnh sát và lính cứu hỏa nhanh chóng có mặt, may mắn ngọn lửa không lan rộng, không gây thương vong cho ai khác.

Khi phá được cửa vào bên trong, tất cả đã hóa thành tro bụi.

Gia đình ba người nhà Lý Cường – kết thúc trong một đám cháy.

Xem xong tin tức, tôi không khỏi thở dài – vừa tiếc nuối vừa rùng mình.

Cũng may tôi tỉnh ngộ kịp thời, rút lui đúng lúc, nếu không giờ làm sao có thể có được cuộc sống bình yên như bây giờ.

Khi tôi còn đang miên man suy nghĩ, Cao Văn Cảnh mở cửa bước vào, tay cầm đĩa trái cây.

Mắt tôi lập tức sáng lên, chưa đợi anh đặt xong bàn đã đưa tay vớ lấy quả dâu tây.

“Ưm~ dâu ngọt thật, mọng nước lắm! Nhất là phần đầu quả, siêu ngọt luôn! Chồng, mau thử đi, đừng chỉ chăm em!”

Cao Văn Cảnh cười, lau miệng cho tôi, cúi đầu cắn nốt nửa quả dâu trong tay tôi.

“Ừm~ quả thật rất ngọt! Mà vợ cắn rồi nên càng ngọt hơn!”

“Đồ dẻo miệng!”

Tôi cười, mắng yêu một câu, lại đút cho anh thêm một quả.

Xuân qua thu tới, ngày sinh nở của tôi cũng gần kề.

Thế nhưng căng thẳng nhất lại không phải tôi, mà là mẹ và Cao Văn Cảnh – hai người căng như dây đàn, mỗi ngày luyện tập “đi sinh” như chuẩn bị cho đại chiến.

Sáng sớm đầu thu hôm đó, tôi đột nhiên đau bụng dữ dội, cảm giác ẩm ướt từ g*** h** ch*n lan ra.

Tôi vỗ vỗ Cao Văn Cảnh, anh lập tức bật dậy, kiểm tra tình hình, sau đó quỳ xuống giúp tôi mặc đồ, đi giày.

Mẹ tôi nghe tiếng cũng chạy ra, xách theo túi đồ đã chuẩn bị, chưa đến ba phút chúng tôi đã lao tới bệnh viện.

Sau năm tiếng vật vã giữa các cơn đau dữ dội, tôi sinh con.

Là một bé gái.

Cao Văn Cảnh bế con tới bên giường, hớn hở khoe với tôi.

Tôi khẽ vuốt gương mặt bầu bĩnh của con, cảm giác hạnh phúc như thể có hình có dạng.

Cao Văn Cảnh móc từ sau lưng ra một bó hoa hồng trao cho tôi, còn đeo lên cổ tôi một sợi dây chuyền lấp lánh.

Bình Luận (0)
Comment