Anh cúi xuống hôn tôi, nước mắt rơi lã chã lên mặt tôi:
“Lượng Lượng, em vất vả rồi. Mình đừng đẻ nữa được không? Đau quá! Anh vừa đi thử nghiệm cảm giác sinh con… mới tới cấp mười là anh chịu không nổi rồi. Anh không hiểu sao em làm được điều đó nữa…”
Nói rồi anh vừa khóc vừa ôm lấy tôi, đặt con xuống giường rồi chui hẳn vào lòng tôi khóc như mưa.
Tôi khẽ thở dài, đưa tay xoa đầu anh, nhẹ nhàng dỗ dành.
Xuất viện xong, tôi và Cao Văn Cảnh cùng mẹ thay phiên nhau chăm sóc bé.
Tôi đặt tên con là Tôn Nhạc, mong con cả đời hạnh phúc, an nhiên.
Quả nhiên, có mẹ, có ba, có bà ngoại, bé Nhạc Nhạc lớn lên trong sự yêu thương trọn vẹn.
Vào một buổi trưa bình thường, tôi mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.
Dường như là phần nối tiếp của ký ức năm xưa.
Sau khi tôi chết, mẹ ngày nào cũng chạy khắp nơi, lên chùa cầu nguyện, đốt nhang tụng kinh.
Chỗ nào linh là tới đó, chỉ để cầu cho tôi ở kiếp sau được bình an dài lâu.
Mẹ tôi quỳ lạy không ngơi nghỉ trước tượng Phật, cầu khẩn từng chữ một.
Nửa năm ròng rã, mẹ đi khắp nơi, cầu nguyện khắp các ngôi chùa lớn nhỏ.
Cao Văn Cảnh, sau khi trả thù xong, cũng ở bên mẹ tôi, ăn chay niệm Phật, ngày ngày cầu phúc cho tôi.
Có người thấy hai người thành tâm quá, bèn giới thiệu một ngôi chùa linh thiêng ở trên núi phía Nam.
“Chùa đó linh lắm, nhưng đường lên núi cực kỳ khó đi.”
Hai người về chuẩn bị hành trang rồi lên đường.
Núi cao, dốc đứng, nhưng người đi cầu nguyện vẫn không ít. Ai nấy đều cắn răng leo, hy vọng có thể tới được đỉnh.
Thế nhưng, nhiều người bỏ cuộc giữa chừng, đường quá hiểm trở, càng leo càng thấy sợ.
Mẹ tôi và Cao Văn Cảnh dìu nhau leo từng bước một, vừa đi vừa nghỉ, càng lúc càng ít người đi cùng.
Mẹ tôi té mấy lần, nhưng vẫn nghiến răng đứng dậy tiếp tục.
Không biết đã trèo bao lâu, cuối cùng bóng dáng ngôi chùa hiện ra.
Cao Văn Cảnh ngoái đầu nhìn lại – chỉ còn ba người theo được đến đây.
Anh dìu mẹ tôi bước vào cổng chùa, cả hai lấm lem bùn đất, nhưng ánh mắt lại ngập tràn niềm vui.
Họ quỳ xuống trước điện thờ, đồng thanh cầu nguyện:
“Cầu xin Phật tổ phù hộ cho Tôn Lượng, kiếp sau được bình an thuận lợi, sống mãi hạnh phúc.”
Tỉnh dậy, tôi phát hiện mặt mình đầy nước mắt.
Tôi lau mặt, chạy ra ôm chầm lấy mẹ và Cao Văn Cảnh thật chặt.
“Mẹ ơi, chồng ơi… con yêu hai người lắm!”
Cả hai người đều không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn cười rạng rỡ, ôm tôi thật chặt.
Nhạc Nhạc từ ngoài sân chạy vào, ôm lấy chân tôi hét lớn:
“Mẹ ơi! Con cũng yêu mẹ nhiều lắm!”
HẾT.