6.
"Linh hồn của cậu mang dấu ấn của ác ma, lưng đeo tội nghiệt đẫm máu, Vùng đất Thần linh tuyệt đối không thể tiếp nhận cậu đâu."
Lời của vị luyện kim thuật sư đức cao vọng trọng tựa như sấm sét giữa trời quang, khiến một kẻ mang đầy hi vọng như y hoảng hốt đến chân tay tê dại, đầu óc ù đi.
Vị lão giả hiền từ vuốt râu, lắc đầu đầy tiếc nuối: "Đáng tiếc, thật đáng tiếc. Tuy ta chưa từng gặp qua Thần phương Đông thuần chủng nhưng đã từng gặp một vài thiên sứ thuần chủng rồi. Linh lực của cậu thậm chí còn vượt xa bọn họ. Nếu như không có dấu ấn của ác ma và những tội nghiệt kia, với thiên phú như cậu chắc chắn sẽ được Vùng đất Thần linh nhiệt tình chào đón."
Những lời này chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, thiêu rụi toàn bộ tâm hồn lung lay sắp đổ của Chung Ánh Nhai.
Lúc bị trói trên giàn hoả thiêu, y không khóc; lúc phát hiện mình bị mẹ nuôi bỏ rơi, y không khóc; cả làng chết thảm trong tay ác ma do y triệu hồi, y vẫn không rơi một giọt nước mắt nào.
Nhưng lần này khi tia hi vọng cuối cùng bị b.óp ch.ết, y không nhịn được nữa che mặt khóc nấc lên, khóc đến mức ruột gan như đứt đoạn, thở không ra hơi.
Chung Ánh Nhai chỉ mới 12 tuổi, y không hiểu mình đã làm sai điều gì, tại sao ông trời lại cứ phải trêu đùa và hành hạ y như vậy. Rõ ràng y chỉ muốn được sống tử tế; rõ ràng y chỉ muốn có được một mái nhà mà thôi.
"Đương nhiên, vẫn còn đường cứu vãn."
Lời của vị lão giả như ánh sáng giữa vực sâu.
"Hiện tại thời gian cậu ký kết khế ước với ác ma còn chưa lâu, ta có cách để cắt đứt mối liên hệ giữa hai bên, xóa bỏ dấu ấn ác ma bên trong linh hồn cậu. Đổi lại, cậu phải trả một cái giá cho điều này."
"Còn về phần tội nghiệt, chỉ cần dùng công đức để bù đắp là được. Hay là cậu hãy theo ta học đạo đi? Ta có thể truyền thụ hết thảy tri thức của ta cho cậu."
Chung Ánh Nhai bái vị lão giả làm thầy, ở lại học tập bên cạnh ông suốt mười năm. Để tương lai có đủ thực lực tích lũy công đức bước vào Vùng đất Thần linh, y học hành khắc khổ ngày đêm không nghỉ, rèn luyện cách khống chế ma lực trong huyết mạch mình.
Cái giá để hủy bỏ khế ước với ác ma là một chứng bệnh kỳ quái: Thỉnh thoảng toàn thân y sẽ đau nhức đến tận xương tủy, đau như xuyên thấu linh hồn, giống như bị ai đó đập nát rồi ghép lại, sau đó lại đập nát, cứ thế lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Vị lão giả điều chế thuốc cho y, có thể làm dịu phần nào cơn đau ấy.
Năm Chung Ánh Nhai 22 tuổi, y rời khỏi nhà của thầy, mang hành trang trên lưng, một mình bước lên con đường tạo dựng sự nghiệp và tích lũy công đức.
Trên đường đi, y cứu giúp một kiếm sĩ gặp nạn, thu phục một sinh vật bóng tối ngạo mạn khó thuần, dùng học thức chinh phục được một thuật sĩ kiêu ngạo... Người đi theo y ngày một nhiều. Ngoài ma pháp và luyện kim thuật đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa, y còn có năng lực nghe được tiếng lòng người khác. Y dễ dàng giành được sự tín nhiệm của quốc vương, được ban tước vị và lâu đài, tiến vào nội các.
Ở địa vị cao, y càng có cơ hội tạo phúc cho người dân, tích lũy công đức.
Đáng tiếc điều tốt đẹp không kéo dài được bao lâu. Do dùng thuốc của thầy điều chế quá lâu, cơ thể y dần dần sinh ra kháng thuốc. Thời gian thuốc phát huy hiệu quả ngày càng ngắn. Chung Ánh Nhai gửi thư cho thầy, đối phương hồi âm rằng đang tìm cách bào chế mới.
Một ngày nọ, vị lão giả đột ngột gửi thư tới nói đã có thuốc mới, bảo y lập tức trở về ngay.
Đã nói "lập tức", Chung Ánh Nhai liền dùng ma pháp dịch chuyển, chỉ trong một giây đã đến nhà thầy làm lão giả giật nảy mình.
"Sao con tới nhanh vậy?"
"Thuốc đâu ạ?" Y đảo mắt nhìn quanh, bỗng phát hiện có một đứa trẻ vẻ mặt rụt rè đang ngồi trên ghế.
Đứa bé nhỏ gầy, nhìn qua chỉ độ 4-5 tuổi, áo quần rách nát lủng lẳng như bao tải treo trên vai. Mái tóc nâu nhạt lộn xộn như cỏ dại, đôi mắt xanh lục đậm to tròn, không hiểu sao nhìn đứa bé này y lại liên tưởng đến chú sói nhỏ từng quấn lấy mình khi còn nhỏ.
"Đứa trẻ này là ai?"
Lão giả đi tới bế đứa nhỏ lên rồi nhét thẳng vào lòng y, vẻ mặt chính nghĩa nói: "Đây là thuốc của con đó."
Y vô thức đỡ lấy, cau mày: "Có ý gì?"
"Trong người đứa nhỏ này có một nửa huyết mạch Thiên sứ. Mấy hôm trước không may bị biến thành ma cà rồng, sau đó được một người dân nhiệt tình đưa tới chỗ ta. Ta đã nghiên cứu nó, bất ngờ phát hiện một sinh vật kết hợp giữa ánh sáng và bóng tối như nó lại có thể giúp ích cho bệnh tình của con. Bởi vì một nửa huyết mạch Thiên sứ khiến nó cảm thấy máu của người bình thường hôi thối khó ngửi. Nó sẽ sống nhờ vào việc hút máu con, còn con sẽ dựa vào nọc độc trong răng nó để giảm đau. Hai đứa đúng là trời sinh một cặp."
Chung Ánh Nhai có thể nghe được tiếng lòng người khác, bất kể lúc nào.
Ngoài mặt thì thầy y nghiêm túc chính trực nhưng trong lòng lại đang nghĩ: 【Yeah! Một công đôi việc, cùng lúc thoát khỏi hai thứ phiền toái. Ta đúng là thiên tài! Về sau không ai làm phiền cuộc sống thư giãn của ta nữa rồi. Mau mau nghe được suy nghĩ thật của ta rồi mang nó chạy ngay đi! Đừng cản trở ta đi quán rượu chơi!】
Chung Ánh Nhai: "..."
Y cúi xuống nhìn đứa nhỏ trong lòng, đối phương đang trông mong nhìn y chăm chú.
【Vị tiên sinh này đẹp quá, thơm quá. Nhìn ngon vô cùng, muốn cắn một miếng quá đi...】
"Bé con, em tên gì?" Y hỏi.
Đứa nhỏ dùng chất giọng trẻ con đáp: "Chào tiên sinh, em tên là Commus · Fitzgerald."
Chung Ánh Nhai trả lời bằng chất giọng lạnh băng không cảm xúc: "Commus, từ nay ta sẽ lo liệu thức ăn, chỗ ở và việc học cho em. Về sau em phải gọi ta là Chủ nhân, dâng cho ta toàn bộ sự trung thành của em."
...
Chung Ánh Nhai biết tình cảm của Commus dành cho mình — y vẫn luôn biết.
Tình yêu của thiếu niên nóng bỏng và mãnh liệt như lửa. Ở bên Commus, những tiếng lòng dày đặc không ngừng vây lấy y, từng khắc từng khắc đều như muốn nhấn chìm y vào đó.
【A a a, chủ nhân đẹp trai quá, thật muốn hôn anh ấy, nhưng bây giờ thì sợ làm phiền công việc của chủ nhân, lát nữa hôn sau vậy. Mình phải nghĩ ra một cái cớ thôi.】
【Chủ nhân đang mím môi, anh ấy gợi cảm quá! Thật muốn li.ếm ướt đôi môi đó, đầu lưỡi anh ấy nhất định cũng rất ngọt...】
【Hắc hắc, trên cổ tay chủ nhân vẫn còn dấu hôn của mình, tối nay phải hôn thêm một cái lên mu bàn tay nữa!】
【Anh ấy tập trung quá, sao không ngẩng lên nhìn mình một cái? Mình đã nhìn anh đến một trăm, à không, một ngàn lần rồi mà!】
【......】
Chung Ánh Nhai có thể giả vờ như chưa từng nghe thấy, có thể làm như không biết gì cả, xem những âm thanh phiền nhiễu kia là gió thoảng bên tai.
Y phải thừa nhận bản thân mình có một sự nhẫn nại và dung túng kỳ lạ dành cho Commus. Lý do thì rất nhiều, đầu tiên dĩ nhiên là vì Commus có thể làm dịu cơn đau thể xác của y; tiếp theo, cậu thiếu niên này giống như một chú sói con, khi dụi đầu và cắn nhẹ vào người y lại khiến y nhớ về hai năm tự do và bình yên nơi hoang dã. Và cuối cùng là... xuất thân của Commus rất giống y, có lẽ y đã coi hắn như một phiên bản thuở ấu thơ của chính mình.
Chỉ cần Commus mãi giấu kín thứ tình cảm đó trong lòng, y sẵn lòng giả vờ như không hay biết, để mặc hắn giữ một chút tâm tư vụng trộm, chiếm một chút tiện nghi từ mình.
Thế nhưng có lẽ chính sự dung túng ấy đã khiến Commus càng thêm can đảm, hắn thực sự to gan đến mức dám tỏ tình với y, nói rằng muốn trở thành "người yêu độc nhất vô nhị" của y.
Khi nghe thấy những lời ấy, điều đầu tiên trỗi dậy trong lòng y chính là sợ hãi. Y sợ hãi đến mức chỉ muốn lập tức chạy trốn, trốn đến một nơi không ai có thể tìm thấy, cuộn người lại, lặng lẽ tiêu hóa những cảm xúc của mình.
Hiện giờ Chung Ánh Nhai đã nắm trong tay quyền cao chức trọng, đã không còn là đứa trẻ yếu đuối từng bị người ta mặc sức chèn ép năm xưa. Không thể phủ nhận, quyền thế và sức mạnh là thứ có thể giải quyết phần lớn vấn đề trên thế giới này, nhưng cũng có những thứ chúng không thể giải quyết được — chẳng hạn như vết thương nằm sâu trong trái tim một người. Loại vết thương ấy, thuốc thang vô hiệu, thời gian vạn năng cũng không thể chữa lành. Một khi bất ngờ bị chạm đến, nó sẽ khiến con người ta bị bóng tối nuốt trọn, lạc lối giữa cơn lốc mang tên "tuổi thơ", thê thảm đến mức không thể đứng dậy được.
Y sợ cái gọi là "tình yêu chung thủy", sợ cái gọi là "độc nhất vô nhị".
Chung Ánh Nhai từng chứng kiến cha mẹ nuôi của mình yêu nhau sâu đậm, thề non hẹn biển, sống chết không rời; cũng từng chứng kiến họ kết thúc trong tan vỡ, hạnh phúc nát thành từng mảnh.
Trong cơn hoảng loạn, y cố gắng che giấu sự yếu đuối của mình, dựng lên từng lớp gai nhọn để tự bảo vệ nội tâm. Nhưng hậu quả là y đã làm tổn thương một Commus luôn một lòng một dạ với mình.
Đến khi tâm trạng ổn định trở lại, căn phòng rộng lớn đã trống rỗng và tĩnh mịch đến nghẹt thở. Chung Ánh Nhai đứng trên tấm thảm lông vịt, cửa sổ vẫn mở, gió đêm lay động tấm rèm lụa trắng tung bay trong gió. Bất giác y lại nhớ đến hình ảnh người mẹ nuôi trong chiếc váy ngủ trắng ngần, tay cầm con dao làm bếp, đứng bên cạnh giường muốn giết y.
Chung Ánh Nhai hoảng sợ, đột nhiên thấy cả người lạnh buốt. Y lảo đảo ngã ngồi xuống đất, vòng tay ôm chặt lấy đôi chân của mình.
Nếu là thường ngày, sẽ có một thiếu niên hớn hở chạy đến từ phía sau, vòng tay ôm lấy y, thì thầm bên tai:
"Chủ nhân, dưới đất lạnh lắm, lên giường nằm đi, nếu anh không muốn đi, em cũng có thể ôm anh đó~."
【Cho em ôm đi! Cho em ôm đi! Cho em ôm đi! Mau đồng ý mau đồng ý mau đồng ý......】
Miệng nói như đùa nhưng trong lòng lại không ngừng gào thét, lặp đi lặp lại như chú chim non không biết mỏi.
Có lúc bị tiếng lòng ấy làm phiền, y sẽ miễn cưỡng đưa tay ra để hắn ôm lấy mình.
【A a a a, ôm được rồi! Eo của chủ nhân vừa thon vừa mềm! Nhân lúc này sờ thêm cái nữa, lại sờ thêm cái nữa.】
Hắn sẽ nhẹ nhàng đặt y lên giường, đầu cọ cọ trên ngực y.
【Em thích chủ nhân lắm, thích lắm thích lắm thích lắm......】
Nhưng đêm nay, không còn những tiếng lòng huyên náo, không còn vòng tay ấm áp kia nữa — chính y là người đã đưa thiếu niên ấy về nhà, cũng chính là người tàn nhẫn đuổi hắn đi.
Sau những lời sỉ nhục và mắng mỏ như thế, hắn nhất định sẽ căm hận y vô cùng.
— Nhưng, không sao cả.
Chung Ánh Nhai chậm rãi đứng dậy đóng cửa sổ lại, bình tĩnh nghĩ:
Người ghét mình đã nhiều, thêm một người nữa cũng chẳng sao. Mọi thứ hiện tại chỉ là bàn đạp. Không bao lâu nữa mình sẽ đến được Vùng đất Thần linh.
Nơi đó, mới là quê hương thật sự của mình.