Chiếc Nanh Huyết Khế - Quy Hạc Viễn Sơn

Chương 7

7.

Y tính sai rồi.

Chính bởi vì có thể nghe được tiếng lòng người khác nhưng lại không hiểu lòng người, nên y mới hết lần này đến lần khác làm hỏng mọi chuyện.

Dù trong lâu đài của y có đến hàng nghìn thuộc hạ và vệ binh nhưng tiếng lòng quen thuộc và mềm mại đó của thiếu niên vẫn xuyên qua tầng tầng lớp lớp rào chắn, truyền thẳng vào tai y.

【Hôm nay chủ nhân cũng không ra ngoài, tại sao vậy tại sao vậy? Nôn nóng muốn chết, nôn nóng muốn chết......】

Không có Commus, đúng như dự đoán y đã đổ bệnh, thuốc men gần như không có tác dụng, cả ngày nằm trên giường chịu đựng cơn đau nhức thấu xương. Thuộc hạ của y đã cố tìm đến những ma cà rồng khác.

【Lại có ba con ma cà rồng nữa vào trong rồi, bọn chúng có được không vậy? Không được thì để tôi, để tôi vào đi để tôi vào đi......】

Tất nhiên là vô ích. Bọn họ chỉ là những ma cà rồng bình thường, không như Commus có một nửa dòng máu Thiên sứ. Y không nói điều đó với thuộc hạ bởi vì bản thân không còn sức lực nữa. Ý thức mơ hồ, lúc thì mê man trong cơn đau, lúc tỉnh lại thì phải chịu đựng sự dày vò, cảm giác với thân thể gần như bằng không, chỉ có thể mặc người ta sắp đặt.

Đôi khi ý thức khôi phục được chút ít, y lại nghe thấy tiếng lòng của những ma cà rồng đứng bên giường.

【Đây chính là pháp sư mạnh nhất trong truyền thuyết sao? Nhìn qua chỉ như một bình hoa yếu ớt xinh đẹp mà thôi. Ta phải dạy cho y một bài học mới được.】

【Máu này đúng là ngon hơn những nhân loại khác, phải uống nhiều thêm một chút, cơ hội hiếm có khó tìm mà.】

【Hừ, dám để quân đội vương quốc đến bắt bọn ta hả. Ta cắn chết ngươi.】

【Mấy con ma cà rồng kia thật đáng chết aaa! Dám cắn chủ nhân như vậy, mình phải xé xác chúng thành từng mảnh! Đau lòng chết mất thôi, muốn hôn hôn chủ nhân một cái.】

Cảm giác mát lạnh quen thuộc trấn áp cơn đau trên người, đưa y trở về chút thanh tỉnh hiếm hoi.

"Cút ra ngoài, Commus!"

Y vẫn còn gắng gượng vì lòng tự trọng, dù lý trí đã nói với y rằng y cần Commus biết nhường nào.

【Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa mà chủ nhân, anh đã suy yếu đến mức này rồi! Cứ tiếp tục như vậy thì anh sẽ chết thật đó. Sốt ruột chết mình rồi sốt ruột chết mình rồi!】

Tiếng lòng ấy như một cái tát khiến Chung Ánh Nhai chợt bừng tỉnh: Mình không thể chết được, mình còn phải đi đến Vùng đất Thần linh.

"Ngài tha thứ cho em lần này được không? Em đảm bảo, em hứa là từ nay về sau tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ vọng tưởng nào với ngài nữa, sẽ ngoan ngoãn làm kẻ hầu của ngài. Nếu trái lời, em sẽ bị ánh sáng mặt trời thiêu đốt đến chết."

Commus đã cho y một bậc thang để bước xuống... y nghĩ trong lòng. Thôi thì vì Vùng đất Thần linh, tha thứ cho sự mạo phạm của hắn một lần vậy.

Y không ngừng tự thuyết phục chính mình: "Tha thứ cho Commus chỉ vì để cứu mạng mình, để hoàn thành tâm nguyện của mình."

Thế nhưng khi thân thể ấm áp của thiếu niên tiến lại gần y, nhẹ nhàng nâng cánh tay bị thương của y lên, cẩn thận thổi thổi, y không thể không thừa nhận — bản thân mình đã thất bại thê thảm.

Chung Ánh Nhai biết mình đã sai rồi. Y đã trút hết những tức giận từ tuổi thơ bất hạnh lên người Commus vô tội. Commus không biết gì cả, chỉ như một chú chó nhỏ khờ khạo muốn giành lấy món đồ chơi mình yêu thích một cách mù mờ và ngốc nghếch, hắn không thể hiểu được sự yếu đuối giấu sau những lời lẽ cay nghiệt đó của y. Vậy mà dù bị y tổn thương như thế, tình yêu hắn dành cho y vẫn chưa từng lay chuyển, còn nhìn thấu sự cứng đầu và cậy mạnh của y.

Y muốn nói lời xin lỗi, nhưng thật sự không thể mở miệng được.

【A a a, chủ nhân lại muốn xin lỗi mình! Mình có tài đức gì chứ? Thật muốn nói với anh ấy rằng anh đừng đau lòng, không cần khó xử, cũng không cần phải xin lỗi em đâu. Là do em hồ đồ, nói ra mấy lời làm anh không vui, có bị đánh chết cũng đáng.】

Y nghĩ, bản thân mình đúng là bị một đứa trẻ 15 tuổi chiều hư mất rồi.

【Hừ hừ, nhưng dáng vẻ ngượng ngùng của chủ nhân thật đáng yêu quá đi mất! Muốn thơm thơm lên má anh ấy ghê, nhưng sợ bị đánh chết, thôi vậy. Khoan? Nhưng nếu lợi dụng chuyện bị phạt để đòi một cái hôn thì sao nhỉ, dù thật ra mình chẳng thấy đau gì hết, há há.】

Chung Ánh Nhai: "......"

Xem như là lời xin lỗi, cũng để an ủi thiếu niên đã bị mình bỏ rơi, lần đầu tiên trong đời y chủ động hôn lên gương mặt thiếu niên một cái, sau đó chuyện tiếp theo liền không thể vãn hồi.

"Chủ nhân!" Miệng thì chỉ gọi một tiếng đầy xúc động nhưng trong lòng thiếu niên đã nổ tung như pháo hoa rồi.

【A a a chủ nhân chịu hôn mình rồi hu hu hu, a a a dù có chết ngay bây giờ mình cũng mãn nguyện! Sớm biết chủ nhân sẽ đồng ý thì mình đã đòi hôn hai cái rồi! Ôi trời ơi, thiệt là lỗ quá trời lỗ luôn, giận hết sức giận hết sức! Mình hối hận quá đi, có pháp thuật nào quay ngược thời gian không, mình muốn quay lại một phút trước ngay bây giờ! Có nên hỏi chủ nhân về pháp thuật thời gian không nhỉ? Nhưng nếu anh ấy là người thi triển pháp thuật thì chắc sẽ nhớ rõ thôi? Phải làm sao đây? Commus · Fitzgerald, mày đúng là đại đại đại ngốc mà......】

Chung Ánh Nhai vốn đang bệnh nặng chưa khỏi, bị tiếng lòng như sấm rền gió cuốn ấy oanh tạc đến mức da đầu tê dại, liền buột miệng nói:

"Đừng ồn."

Commus sửng sốt: "A?"

【Vừa rồi mình đâu có nói ra câu nào đâu nhỉ? Sao chủ nhân lại bảo mình 'đừng ồn'? Mình ồn sao? Mình ồn ở đâu chứ! Rõ ràng mình đã kiềm chế cảm xúc lắm rồi mà. Nếu không phải lo cho sức khoẻ của chủ nhân, sợ anh ấy nổi giận, mình thật sự muốn ôm mặt ngài rồi hôn cả trăm cái cho đã thèm...... trăm cái không đủ, phải là một ngàn, mười ngàn cái! Chắc là chủ nhân chê mình vừa rồi đã lớn tiếng quá thôi!】

"Xin lỗi, chủ nhân." Commus, kẻ có tiếng lòng ào ạt như sóng vỗ lại dè dặt dùng giọng mũi nhỏ nhẹ để nói.

Chung Ánh Nhai có phần bất lực. Ngoài thầy ra thì trên đời này không ai biết y có năng lực đọc tâm. Đây là con át chủ bài cuối cùng y dùng để xác định sự trung thành của thuộc hạ cũng như thao túng cục diện trong tay, y không tiết lộ với ai, kể cả với người luôn trung thành với y là Commus.

Y kéo cổ áo xuống, để lộ hõm xương quai xanh xinh đẹp cùng bờ vai trắng nõn trơn mịn của mình — đây là nơi "cấm địa" mà những ma cà rồng xa lạ chưa từng chạm tới.

"Đến ăn đi, Commus." Y nhắm mắt, thản nhiên nói.

【A a a, chủ nhân đang làm gì vậy? Quyến rũ mình sao?】

— Ban đầu, y còn tưởng "quyến rũ" là đang nói về mỹ thực.

【Hừ! Chủ nhân có biết mình đang đối mặt với một thiếu niên máu nóng đang yêu không hả? Chủ nhân sơ ý như vậy thật khiến người ta lo lắng quá. May mà mình còn có chút tự chủ, nếu là người khác chắc đã l.ột s.ạch anh ấy mà li.ếm láp rồi, hừ hừ hừ! Xem ra mình phải thời thời khắc khắc dính lấy chủ nhân, ngăn cản những kẻ có dã tâm chiếm tiện nghi của chủ nhân mới được.】

Chung Ánh Nhai nghĩ thầm: Về cái gọi là "chiếm tiện nghi", kẻ nguy hiểm nhất chính là nhóc đấy.

Y cảm thấy cánh tay ôm bên hông mình siết chặt thêm chút nữa, thiếu niên dán sát lại gần, dùng đầu lưỡi li.ếm nhẹ lên làn da tr.ần tr.ụi của y, như một đứa trẻ đang li.ếm láp que kem.

Y nổi hết da gà.

Thiếu niên nhỏ giọng hỏi: "Chủ nhân đây là muốn cho em ăn hay muốn giảm đau vậy ạ?"

"Cả hai." Y biết, dạo này Commus đã đói đến phát cuồng rồi.

"Nhưng bây giờ chủ nhân đang thiếu máu, em chỉ cắn một chút thôi, không hút nhiều đâu."

Y khe khẽ "ừm" một tiếng — thật ra hút bao nhiêu cũng không sao, y chỉ muốn có được độc tố của ma cà rồng để ngủ một giấc thật sâu.

Dường như cảm nhận được ý nghĩ đó của Chung Ánh Nhai, thiếu niên luồn tay qua cổ y, ôm y vào lòng, lòng bàn tay nhẹ vuốt lên mái tóc y, đầu răng sắc lẻm nhẹ nhàng cắn lên bờ vai.

Cơn đau được xoa dịu đi rất nhiều, y thoải mái phát ra tiếng thở d.ốc rất nhỏ, ý thức dần dần chìm vào cơn mê, y cảm nhận được gò má mình đang được một bàn tay vu.ốt ve đầy thương xót.

【Hu hu hu, đau lòng chết mình rồi! Mấy ngày nay chủ nhân chịu khổ nhiều như vậy, mình nhất định phải chăm sóc anh ấy cho thật tốt. Xoa xoa chủ nhân, xoa xoa xoa. Anh không đau nữa đâu, có em ở đây rồi!】

— Mình đang được yêu.

Y có thể cảm nhận rõ ràng được điều ấy, vô thức tựa mặt vào vai thiếu niên.

【Trời ơi! Chủ nhân đang làm nũng với mình hả hu hu, đáng yêu muốn chết luôn, muốn hôn anh ấy quá muốn hôn quá muốn hôn quá......】

— Muốn hôn thì cứ hôn đi, đừng có lải nhải nữa.

Y thật lòng muốn nói vậy nhưng thân thể mỏi mệt đến mức không thể điều khiển được, ngay cả mở mắt cũng thấy khó khăn.

【Chắc anh ấy ngủ rồi ha, chắc là đã ngủ rồi. Mình muốn hôn, mình muốn hôn! Hu hu hồi hộp quá, chỉ mong đừng bị anh ấy phát hiện.】

Giây kế tiếp, một xúc cảm mềm mại rơi xuống gương mặt y.

【Không phản ứng không phản ứng, không bị phát hiện không bị phát hiện! May quá may quá. Hu hu, mặt chủ nhân thơm thật nha! Lén hôn thêm mấy cái chắc cũng không sao nhỉ...... Thôi bỏ đi, lỡ đánh thức anh thì không hay đâu. Chủ nhân dạo này chắc chưa được ngủ ngon một lần nào, đau lòng chết đi được...... Mình cứ ôm anh ấy như vậy cũng đủ rồi! Hắc hắc!】

【Chúc ngủ ngon, chủ nhân.】

Y nghe thấy thiếu niên lặng lẽ thì thầm trong lòng.

— Ngủ ngon, Commus.

Y cũng lặng lẽ đáp lại trong lòng mình.

Bình Luận (0)
Comment