Chiếm Giữ Có Thời Hạn

Chương 35

Đậu nhỏ ngọt ngào – Mở đầu

Edit: Chanh

Beta: Dii

________________________________________________

Vào ngày kết hôn của Đồ Ngôn và Cố Trầm Bạch, Kỳ Hạ xuất hiện vô cùng long trọng. Hắn không chỉ mang theo một phần quà lớn, lại còn dẫn theo nhóm nhạc nam trực thuộc phòng làm việc của mình tới biểu diễn.

Người nổi tiếng vừa xuất hiện, hội trường hôn lễ lập tức náo nhiệt hẳn lên, nhóm bảo vệ lượn quanh khách sạn đề phòng nhà báo và fans chụp lén.

Cố Triêu Sính ghét nhất là khung cảnh ồn ào như vậy.

Hắn giúp Cố Trầm Bạch đón khách mời xong, giơ tay nới lỏng cà vạt, đi tới chỗ ít người hít thở.

Đang lúc ngây người, hắn nhìn thấy một omega đội mũ beret màu khaki, mặc quần yếm trắng, đứng trong góc ló đầu nhìn ra bên ngoài.

Cố Triêu Sính thờ ơ quan sát, thấy cậu ta đi tới trước cửa phòng, khẽ đẩy nó ra rồi ghé mắt vào nhìn trộm.

Lén lén lút lút, không phải paparazzi thì chính là fan.

Cố Triêu Sính tiến lên, nhấc tay xách sau gáy omega nọ, sau đó mở cửa ném người ta vào trong. Omega nhỏ sợ hết hồn, tiếng hét nghẹn trong cổ họng, cậu bị sặc nước miếng của chính mình, hồn còn chưa về đã ngồi xổm dưới đất ho khan một lúc lâu.

“…” Cố Triêu Sính cúi đầu nhìn cậu, cạn lời nghĩ: Omega nào cũng mảnh mai như vậy hả?

“Anh… anh làm gì đấy?” Cuối cùng omega nhỏ cũng ho xong. Cậu đứng dậy, đỏ bừng mặt nhìn kẻ đầu sỏ đầy trách cứ, lúc trông rõ gương mặt Cố Triêu Sính thì sửng sốt.

Ánh mắt omega thẳng tắp, không hề trốn tránh sợ hãi. Gương mặt cậu khá trẻ con, đôi mắt to tròn hơn người khác, ở đuôi mắt còn có một nốt ruồi nho nhỏ, tăng thêm vài nét đa tình. Cố Triêu Sính ít khi đối mặt với omega như này, bỗng nhiên cảm thấy lúng túng, hắn xoa mũi, lại cau mày nghiêm mặt hỏi: “Ban nãy cậu ở ngoài kia ngó Đông ngó Tây như ăn trộm, còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi?” Dứt lời, hắn lấy di động làm bộ muốn gọi bảo vệ.

Omega nhỏ xông lên túm lấy tay hắn ngăn cản: “Tôi không phải trộm, hôm nay tôi tới đây để biểu diễn.”

Cố Triêu Sính định mở miệng, chợt ngửi thấy mùi đào mật nồng đậm xộc vào khoang mũi.

Chắc chắn không phải mùi xịt phòng tươi mát, hai người sửng sốt. Omega nhỏ buông tay, cậu sờ gáy mình, sau đó ngơ ngác nhìn Cố Triêu Sính: “Miếng tránh nhiệt của tôi đâu?”

Miếng tránh nhiệt là loại thuốc ngăn pheromone được omega sử dụng phổ biến nhất trên thị trường.

“Sao tôi biết được?”

Omega vội vã cúi đầu tìm, mặt đất không có, chỗ cửa không có, tìm đi tìm lại, cuối cùng phát hiện một miếng tránh nhiệt nhăm nhúm dính trên tay áo Cố Triêu Sính.

Ban nãy lúc hắn xách gáy omega kia, tiện tay xé luôn miếng tránh nhiệt của người ta xuống.

“…” Omega nhỏ giận phát khóc, nhưng cậu không giận thật, chỉ có thể nhăn mày trợn mắt với Cố Triêu Sính: “Sao anh lại thô lỗ vậy hả?”

Cố Triêu Sính cũng không ngờ, lúng túng nhìn miếng tránh nhiệt trong tay omega nọ: “Còn dùng được không?”

“Dùng gì nữa, loại này dùng một lần.”

Cố Triêu Sính có hơi chột dạ nhưng vẫn ra vẻ cao ngạo: “Cậu đang phát tình còn chạy lung tung làm gì?”

“Tôi phải đi làm, sếp muốn tôi biểu diễn, tôi có thể nghỉ vì đang vào kỳ phát tình chắc?”

Cố Triêu Sính khó hiểu nghĩ: Vì sao không thể?

Nhưng mùi mật đào càng lúc càng nồng, giống như tan vào không khí rồi lan rộng bằng tốc độ chóng mặt, ngọt đến phát ngấy. Gương mặt omega nhỏ dần dần đỏ hồng, trang phục biểu diễn có phần trẻ con khiến cậu trông rất ngoan ngoãn, lúc ngước mắt nhìn Cố Triêu Sính lại càng yếu ớt tội nghiệp hơn.

Trong lòng Cố Triêu Sính giật thót, thầm kêu không ổn!

Lợi dụng kỳ phát tình để quyến rũ hắn? Hờ, chiêu trò này hắn nhìn quen rồi.

Với thân phận cậu cả của nhà họ Cố, hắn vào công ti bao nhiêu năm, chứng kiến không ít những omega và beta muốn dựa dẫm sếp lớn để phất lên. Đáng tiếc, Cố Triêu Sính tự nhận tính cách chính trực, tuyệt đối không qua lại với đám lẳng lơ đê tiện đó.

Hắn hừ lạnh một tiếng, chậm rãi mở miệng: “Cậu đừng tưởng tôi không biết cậu đang nghĩ gì, Cố Triêu Sính tôi ——”

Hắn còn chưa dứt lời đã bị đẩy ra ngoài, cậu omega nhanh nhẹn sầm cửa lại, nói vọng ra từ bên trong: “Anh bảo vệ, phiền anh tìm giúp tôi một miếng tránh nhiệt, cảm ơn anh!”

“…”

Nửa câu chưa nói hết bị Cố Triêu Sính nuốt trở về, hắn chỉ chỉ cánh cửa làm bằng gỗ trắc, nhưng cuối cùng không mắng câu nào.

Còn thế nào được đây? Cố Triêu Sính chỉ đành nén giận giúp omega nhỏ tìm miếng tránh nhiệt. Cũng may thứ này không khó kiếm, hắn nhanh chóng mượn được vài miếng từ chỗ trợ lý, bước nhanh đến cửa phòng, vừa gõ vừa gọi: “Này.”

Giọng omega nhỏ đã hơi suy nhược, uể oải đáp: “Anh bảo vệ, anh ném vào từ khe cửa cho tôi với, có được không?”

Cố Triêu Sính hơi mềm lòng, cũng không vặt lại, hắn ngồi xuống làm theo. Bên kia rút miếng tránh nhiệt nhanh như chuột nhỏ trộm thức ăn.

Cố Triêu Sính làm xong một việc tốt, vừa đứng dậy thì nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng chậc chậc.

Hắn quay đầu nhìn, phát hiện là Đồ Ngôn.

Đồ Ngôn mặc lễ phục cao cấp được đặt may, khoanh tay quan sát Cố Triêu Sính, trong mắt tràn đầy sự phức tạp không thể lý giải: “Ai mà ngờ được, người nào đó vẻ ngoài là chủ tịch tập đoàn Hoa Thịnh, sau lưng lại nhét danh thiếp trước cửa phòng khách sạn.”

“…” Cố Triêu Sính nhìn thấy Đồ Ngôn là đau đầu, hắn bực mình phất tay: “Hôm nay là ngày vui của Trầm Bạch, tôi không cãi nhau với cậu.”

Đồ Ngôn đắc ý vọt lẹ, cậu chạy tới bên cạnh Cố Trầm Bạch đang quan sát trình tự buổi lễ, nhào vào lòng anh nói với vẻ thần bí: “Cố Trầm Bạch, anh trai anh ra ngoài làm trai bao kìa!!”
Bình Luận (0)
Comment